Yêu Anh Đã 20 Năm

Chương 24: Chương 24




Kế tiếp, là tháng ba đầy những điều bất thường.

Nhiệm kỳ của sếp tổng đã đến, ông ta phải rời khỏi Trung Quốc. Một ngày trước khi đi, chúng tôi nhìn ông ta gieo mầm trồng một cây quế trong vườn hoa. Ông ta dùng xẻng đào đất, không ngừng lau mồ hôi. Dù sao ông ta cũng là người có tuổi, trưởng phòng bộ phận hành chính tổng hợp muốn bước lên giúp đỡ, nhưng ông ta ngăn lại.

Tuy rằng trước đó tôi đã biết thời hạn nhậm chức của sếp tổng chỉ kéo dài đến tháng ba. Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy rằng ông ta là người Nhật Bản. Thế nhưng, khi nhìn ông ta xúc từng xẻng từng xẻng đất, mồ hôi không ngừng tuôn ra, tôi vẫn phải quay đầu sang hướng khác.

Tôi vẫn cho rằng, chỉ trong thơ Đường chữ Tống, tháng ba mới là mùa biệt ly. Hóa ra, lại không phải như thế.

Công việc của các nhân viên phát triển kỹ thuật Nhật Bản xem như cũng đã đạt được thành tựu: Khi đưa bốn sản phẩm mới ra thị trường, chúng đều mang đến những kết quả đáng mừng, thậm chí có thể nói là bán chạy. Tân tổng giám đốc nói, vừa ra quân đã giành được chiến thắng.

Cho dù đang ở ký túc xá, hay cửa hàng siêu thị, chỉ cần là nơi có TV, nhất định sẽ nhìn thấy quảng cáo của công ty, điều này khiến rất nhiều người tiêu dùng Trung Quốc biết đến tên sản phẩm. Trên những con đường lớn, cũng thường xuyên nhìn thấy các em nhỏ cầm sản phẩm của công ty trong tay.

Ba văn phòng mới được xây dựng ở Tây An, Tế Nam, Trịnh Châu, mỗi phòng làm việc đều có cửa hàng flagship, thu thập được rất nhiều thông tin từ khách hàng.

Thông qua ISO 9001 – 2000, ISO 14000, chúng tôi đang chờ được cấp giấy chứng nhận hệ thống.

Tất cả đều là những tin tốt lành.

Không biết đã đánh hơi được tin tức gì? Hoặc là bắt đầu phúc đáp cho xã hội, công ty bắt đầu tiến hành ủng hộ những lợi ích và chuyện từ thiện của địa phương.

Thế là, báo chí hoặc TV, đều thường xuyên đưa tin tức liên quan đến công ty. Và đó đều là những tin tức tốt lành.

Bề ngoài nhìn có vẻ thuận buồm xuôi gió, thế nhưng lại khiến người khác có cảm giác lo lắng mơ hồ.

Tôi rất bận rộn. Vì phải làm mới hệ thống quản lý sản xuất mà toàn bộ ba nhân viên của bộ phận máy tính đều ra trận.

Đương nhiên, tạp chí nội bộ công ty vẫn phát hành cố định mỗi tháng một quyển. Tuy rằng, người khởi xướng nó đã quay trở về Nhật Bản.

Ngày hai mươi tám tháng ba, nhầm ngày hai mươi chín tháng hai âm lịch, cũng là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi tư của tôi.

Sau giờ tan ca, tôi ở trong ký túc xá, xem một cuốn sách cũ được đóng chỉ(1).

(1) Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.

Năm qua yến bặt phương trời,

Năm nay yến đậu nhà ai.

Xuân cuối đừng nghe mưa tối,

Thôi hoa đã quá thì rồi

(Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)

Tôi không trông mong năm nay sẽ nhận được lời chúc của Triển Tường giống như năm trước.

Anh đang ở Nhật Bản xa xôi. Thực hiện khóa nghiên tu với thời hạn một tháng. Hôm nay, vẫn còn cách ngày về nước của anh đúng hai mươi mốt ngày.

Nhưng bảy giờ, tôi lại nhận được tin nhắn từ số điện thoại của anh. Đây cũng là lần đầu tiên anh nhắn tin bằng điện thoại cho tôi. Nội dung tin nhắn là: Mau đến Nồng Nồng.

Tôi khóc.

Làm sao có thể không khóc? Khi anh quan tâm đến tôi như thế!

Cầm lược lên, tôi nhìn mình trong chiếc gương lớn trên tủ quần áo.

Tôi đã thay quần áo từ sớm. Đợi anh vẫy gọi đã lâu rồi. Nhưng tôi vẫn muốn lừa gạt chính mình, nên đã viết trên giấy: “Đừng mong đợi đừng mong đợi đừng mong đợi.”

Những lời dối trá đó khiến người ta đau lòng.

***

Tôi ngồi trên ghế sofa ở Nồng Nồng chờ anh.

Anh đến, trên mặt vẫn mang theo vẻ phong trần kèm một chút mệt mỏi.

Bỗng nhiên, tôi muốn chạm vào gương mặt anh, chỉ một giây thôi cũng được.

Anh nói: “Đói chết được!”

Tôi rút cánh tay vừa mới vươn ra về, đặt ở trên mặt mình, răng cắn vào móng tay của ngón cái, hơi đau, trái tim càng đau hơn.

Anh bảo phục vụ làm mỳ gói, cũng nói, đừng bỏ ớt.

Anh nâng ly nước lên rồi nhìn tôi nói: Sinh nhật vui vẻ.

Tôi chạy vọt vào nhà vệ sinh, khóc đến mức không thở nổi, khóc trong im lặng, cả trái tim đều thắt lại, rất đau.

Tôi cảm thấy mình gần như suýt ngất đi. Lúc đầu vẫn đứng, nhưng sau đó thì ngồi xổm xuống nền đất.

Anh bước vào. (Sau này tôi mới biết, anh nhờ phục vụ đứng canh ở cửa, ngăn không cho các khách hàng nữ khác đi vào. Anh thật sự chẳng biết sợ gì cả.)

Kéo tôi đứng dậy khỏi nền đất, anh ôm tôi.

Lúc mười bốn tuổi, tôi bước về phía anh, muốn dựa vào người anh, nhưng anh lại đẩy tôi ra.

Lúc hai mươi bốn tuổi, tôi tránh anh, anh lại tìm được nơi “Đàn ông dừng bước”, rồi ôm tôi vào lòng.

Mười bảy năm đã trôi qua, đây là lần đâu tiên chúng tôi ôm nhau.

Nước mắt tuôn trào mãnh liệt vì sự yêu thương của anh.

Ai đã từng nói, nước mắt, là để khóc cho người khác xem, đặc biệt là khóc cho người mình yêu thương xem. Bởi vì như thế, anh ấy sẽ càng yêu thương bạn nhiều hơn. Có lẽ ở kiếp trước, anh đã từng làm em khóc đến núi lở đất rung. Vì thế, ở kiếp này, em phải trả lại cho anh. Nếu không, tai sao anh cũng khóc?

Thế là, trên áo của anh, có nhiều nơi bị nước thấm ướt đẫm.

Ăn cơm xong, chúng tôi đi dạo trong Ưu Việt Mỹ Toa (nay được gọi là Ưu Việt Thành). Mua quần áo để anh mặc vào ngày mai. Sáng mai anh phải bắt chuyến bay sớm nhất quay về Tokyo.

Tầng ba của Ưu Việt Thành, bán những bộ quần áo mặc thường ngày của nam. Còn tầng hai, tất cả đều là trang phục nữ.

Anh dẫn tôi đi dạo ở tầng hai, mua cho tôi rất nhiều quần áo đắt tiền.

Tôi vừa định từ chối, thì anh đã làm động tác không được lên tiếng.

Quét thẻ xong, anh bỗng nhiên vui vẻ cúi đầu xuống ghé sát vào tai tôi, nhỏ giọng nói: “Tất cả các mật mã vật dụng của tôi, đều là ngày hôm nay.”

Hơi thở ấm áp của anh, lướt nhẹ qua tai tôi. Khiến tôi có một cảm giác tê dại, một dòng điện nhanh chóng xuyên qua từng tế bào trên cơ thể tôi. Tôi giả vờ vén tóc, ra sức véo lỗ tai của mình.

Quầy chuyên bán hàng của Youngor ở tầng ba, anh bước ra khỏi phòng thử đồ, cười với tôi rồi hỏi, nhìn ổn không?

Tôi bảo đẹp.

Thật sự rất đẹp.

Cô nhân viên tính tiền nói với tôi rằng: “Bộ quần áo này thật sự rất hợp với chồng cô, nhìn cứ như được đặt may vậy.”

Tôi quay đầu, nhìn về hướng khác.

Anh nói, mua.

Khi cô nhân viên đưa hóa đơn, anh dựa vào bàn, dùng giọng điệu vừa lông bông, vừa trêu chọc, vừa lưu manh nói: “Cô ơi, tôi là chú của cô ấy.”

Sau đó, cô nhân viên kia kinh ngạc thốt lên: “Sao có thể như thế được! Trông hai người rất xứng đôi.”

Tôi nói: “Năm nay tôi mới mười tám thôi.”

Anh nhận hóa đơn, rồi kéo tôi đi. Vẫn không quên cười ha ha, sau khi trêu ghẹo người khác, trông anh có vẻ rất thích thú và thoải mái.

Anh tiễn tôi đến dưới lầu ký túc xá, anh không xuống xe, mà trực tiếp đi đến khách sạn.

Tôi cầm rất nhiều quần áo trang sức mà anh mua cho tôi, đứng dưới ngọn đèn lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn anh rời đi.

Tôi cho rằng, anh vượt đại dương rộng lớn đến đây, chúc mừng sinh nhật tôi, cùng cái ôm bất ngờ của anh trong toilet, mật mã mà anh nói, những món quà anh tặng, đã nói lên một sự khởi đầu.

Sự khởi đầu câu chuyện của tôi và anh.

Nhưng, tôi đã sai.

Tình yêu, là thứ đẹp đẽ nhất, tôi chỉ có thể đứng ở một chỗ thật xa, muốn nhưng không thể có được. Rất mệt mỏi, trái tim thực sự đã mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng vẫn cách xa nhau muôn sông nghìn núi.

Tôi và anh cách nhau, muôn nghìn sông núi.

Ngày hôm sau anh đã rời đi. Không để lại bất kì tung tích gì. Email, tin nhắn, hoặc một cuộc gọi, chẳng có thứ gì cả.

Giống như tôi đã mơ một giấc mơ đẹp. Khi tỉnh lại thì không có gì cả.

Sau khi anh đi được bốn ngày, là ngày cá tháng tư. Cũng là vào ngày thứ bảy. Tôi đi học đàn.

Chiếc vòng ngọc, chạm vào tranh mã(2). Dây đàn đứt thành bốn đoạn, tranh mã rơi ra ngoài, cả vòng ngọc cũng vỡ làm bốn khúc.

(2) Tranh mã là mấy miếng gỗ ở dưới dây đàn, trên thân đàn. Trong wiki gọi thứ này là ngựa đàn hoặc con nhạn được dùng để gác dây đàn và điều chỉnh âm thanh.

Tôi ngồi trên ghế đàn, giương mắt đờ đẫn, không nói thành lời.

Thầy Nhan nghe thấy âm thanh nên chạy đến, thầy cũng hoảng sợ đến mức không nói lời nào.

Thầy trầm mặc một lúc, mới nhớ đến nên an ủi tôi: “Không có chuyện gì, đối với những người đánh đàn như chúng ta, đứt dây đàn là chuyện bình thường. Huống hồ, dây ở âm vực cao cũng không đắt lắm.”

Nhưng tôi biết rõ, đây là một điềm xấu đã được báo trước.

Cây đàn này là sản phẩm của Đôn Hoàng. Dây đàn cũng được làm từ chất lượng rất tốt. Đứt một dây, có thể xem là bình thường; Nhưng, đứt bốn dây cùng một lúc, khả năng xảy ra không lớn.

Đêm hôm đó, tôi không ngủ. Tôi viết nhật ký, làm thơ, viết những câu chuyện buồn, đăng lên blog.

Câu chuyện buồn thứ nhất: Lon và khóa đóng vốn là một, ngày từ lúc còn trong phân xưởng chúng nó quen biết nhau, chúng nó cảm mến nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rồi chúng nó yêu nhau trong nhà kho của phân xưởng, trong tủ lạnh của quầy bán thức ăn vặt. Chưa từng chia tay bao giờ, cũng không hề muốn chia tay. Nhưng vào một ngày, chúng nó bị ông chủ của quầy bán thức ăn vặt lôi ra từ trong tủ lạnh, rồi đưa cho một cô bé, bên cạnh cô bé là một cậu bé cao lớn. Bọn họ là người mua chúng nó. Chúng nó biết, sau khi ly biệt sẽ là vĩnh biệt. Trong sự tuyệt vọng tràn ngập khi chia lìa, có hàng vạn câu nói không thể bật thành lời. Cậu bé yêu thương giúp cô bé mở chai nước uống, rồi thuận tay tay vứt khóa đóng thật xa. Nước bên trong chai bắn tung ra ngoài rồi dính vào khóa đóng, đó cũng chính là nước mắt của bọn chúng…

Câu chuyện thứ hai: Đất yêu hoa, nhưng hoa lại yêu gió. Hoa theo gió phiêu du khắp nơi. Đi qua rất nhiều vùng đất xinh đẹp, tự do tự tại, không gò bó cũng không trói buộc. Nhưng chỉ vài ngày sau, hoa mất đi vẻ kiểu diễm, dần dần khô héo. Nó cần chất dinh dưỡng, nhưng gió lại không thể cho nó. Cuối cùng, vào giây phút hoa hấp hối, gió tiễn hoa về với đất. Hoa lại lấy lại sức sống. Gió thở dài, tiếp tục phiêu du, nhưng lần này nó không mang hoa theo nữa. Gió và hoa, một người nhất định phải phiêu bạt khắp mọi nơi, một người nhất định phải cắm sâu vào lòng đất màu mỡ…

Câu chuyện thứ ba: Một con phi điểu tung cánh bay lướt qua mặt nước, ở phía chân trời xuất hiện bóng một con cá ngược hướng với nó. Cá ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt lơ đễnh của phi điểu. Thời gian như dừng lại. Vì thế, mỗi ngày lúc mặt trời mọc và mặt trời lặn, phi điểu đều bay quanh quẩn trên mặt nước, đợi chờ khoảnh khắc được nhìn nhau: Cá bơi từ dưới nước lên, phi điểu bay lướt qua mặt hồ, chúng nó nhìn thoáng qua nhau, như hoa nở, nước chảy, mây bay. Không những vui vẻ mà còn rất hạnh phúc. Mùa đông đến, mặt nước đóng băng, chim nhạn bay về phương nam. Nhưng phi điểu lại kề cà không chịu rời đi. Nó đậu trên tảng băng, cách một lớp băng mỏng, nó đối mặt với cá. Tuyệt vọng và đau thương. Từng từng bước một, ấm áp như mùa xuân, nhưng cũng không thể làm tan chảy lớp băng dày cộm để có thể hôn nhau. Thời tiết mỗi lúc một lạnh, phi điểu từ từ chết đi. Dưới lớp băng cứng, cá từ từ buông mình chìm xuống nước, nước mắt chảy xuống đáy hồ, không còn sức lực…

Câu chuyện thứ tư: Mỗi ngày, lược và gương đều được chủ bỏ trong cặp mang theo bên mình, chúng nó yêu nhau. Tuy rằng tình yêu của chúng nó lặng lẽ, nhưng mỗi lần người chủ soi gương chải tóc, trái tim chúng nó sẽ nảy sinh sự đồng cảm dành cho nhau; mỗi ngày va chạm vào nhau tạo cho chúng hàng nghìn cơ hội được ôm nhau. Lược và gương cứ hạnh phúc ở bên nhau như thế. Như có một ngày, người chủ của chúng nó sơ ý không cẩn thận làm rơi lược trong một góc nào đó. Nó ra sức gọi gương, gương cũng liều mạng muốn kéo nó lại. Thế nhưng chủ nhân của chúng nó vẫn không phát hiện. Nhìn lược càng ngày càng xa, gương rất đau lòng. Trong cuộc sống về sau, gương mỗi ngày đều chìm trong nỗi nhớ nhung lược, nó muốn tìm lược. Nhưng, bởi vì chủ nhân của nó ngày một chăm chút cẩn thận hơn nên nó không thể nào rời khỏi. Cuối cùng nó cũng hiểu rõ, câu chuyện tình cảm bi thương nhất trên thế giới này chính là cơ thể không thể giúp trái tim, trái tim không thể giúp chính mình…

Câu chuyện thứ năm: Diều không bay đến bầu trời rộng lớn bao la, nó chỉ muốn được sống bình an yên ổn bên cạnh dây, không bao giờ chia lìa. Dây rất tin tưởng vào sự bền bỉ của chính mình. Dây nói với diều giấy, em yêu anh, cho dù anh bay đến bất cứ chỗ nào, em đều sẽ ở cạnh bên anh, khi anh mệt mỏi, em sẽ kéo anh xuống. Diều cũng yêu dây sâu sắc, nó không đành lòng nhìn dây thất vọng, không muốn dây không tin tưởng nó. Nó không có cánh, nhưng nó vẫn chọn bay lượn. Lần thứ nhất, bình an vô sự. Lần thứ hai, cũng an toàn trở về… Có một ngày, gió lớn hơn ngày thường, diều chưa từng được bay cao như thế, dây đã thả hết mức, nhưng gió vẫn tiếp tục thổi, cuối cùng, dây đứt, diều bay vào biển mây sâu thẳm… Chúng nó yêu thương nhau, một con diều cả cuộc đời chỉ mạo hiểm vì dây. Thế nhưng, chúng vẫn không thể chống lại sức mạnh của gió…

Câu chuyện thứ sáu: Hoa và lá đều chiếu sáng lẫn nhau. Vì có ánh sáng của hoa, lá mới có thể tươi đẹp. Hoa và lá yêu nhau, đời đời vẫn thế. Có một ngày, lá bỗng dưng không lung lay nữa, nó chán ghét việc hoa kết trái ngày qua ngày, năm qua năm, lá muốn làm mới cuộc sống của mình, nó không muốn tiếp tục ở yên một chỗ nhỏ hẹp như vậy, nó muốn bay theo gió, đi đến những nơi xa hơn, ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp. Đối với sự ra đi của lá, hoa không hề giữ lại. Nó biết, có một số việc đã được định sẵn từ trước. Đã định trước là hai chúng nó chỉ có thể đối mặt với nhau trong hư không; đã định trước rằng, cả hai chỉ là khách qua đường, mãi mãi không thể bên nhau. Lá ra đi, nhụy hoa chìm trong máu, mỗi cánh hoa đều bị nhiễm đỏ. Lá trở về. Bởi vì nó cuối cùng cũng hiểu rõ, chỉ khi ở bên cạnh hoa, nó mới thực sực là chính mình. Thế nhưng, thời kì nở hoa đã qua. Nó đau khổ đợi mùa hoa kế tiếp, nhưng đến lúc đó, vẫn không thể thấy được cảnh sắc rực rỡ tươi đẹp. Luân hồi trăm ngàn lần, dù cùng một rễ, hoa và lá vĩnh viễn sẽ không có duyên gặp lại nhau. Vì thế, trên thế giới này có một loại hoa: đó là hoa bỉ ngạn. Hoa khai bỉ ngạn (Hoa nở bờ bên kia). Hoa nở thì sẽ không có lá; có lá thì sẽ không có hoa. Hoa và lá không bao giờ gặp nhau. Sinh sinh tương thác (Hai thứ sinh ra sai giờ)…

Câu chuyện thứ bảy: Chúng nó là hai vì sao, cùng ngự trị trên bầu trời xanh biếc bao la hàng triệu năm. Soi sáng lẫn nhau, ngắm nhìn lẫn nhau, dường như có thể chạm vào nhau, nhưng vĩnh viễn quỹ tích vẫn không có cơ hội giao nhau. Bọn chúng cũng không hề có yêu cầu xa vời gì, chỉ hy vọng có thể yên tĩnh bình an canh gác cho nhau cũng đã là một loại hạnh phúc. Nhưng, vũ trụ xảy ra thảm họa, thiên thể bắt đầu thay đổi. Trong đó, có một ngôi sao bị thiên thể lớn hơn va chạm, rơi xuống vùng tăm tối xa xôi. Ngôi sao còn lại trên bầu trời ấy vô cùng bi thương. Những ngày không có người bầu bạn soi sáng, sự nhung nhớ của nó càng ngày càng gia tăng, ngày càng tiều tụy. Nó đến khẩn cầu thần linh vũ trụ, nó đồng ý dùng toàn bộ trăm triệu năm năng lượng đổi lấy một lần được gặp lại ngôi sao rơi kia. Thế là nó đến địa ngục. Nó thấy một con sông màu đen, có một vùng hoa lớn như máu nở ở phía bờ bên kia. Nó cho rằng đó là hoa đó chính là ngôi sao kia của nó, thế là nó đứng bên bờ lớn tiếng kêu gào. Nhưng, hoa ấy vẫn im lặng. Con sông đó nghẹn ngào. Nó tuyệt vọng cho rằng, ngôi sao đó đã không còn nhớ mình nữa. Còn nó lại cuồng điên xuyên qua tam giới đến đây mong gặp lại. Nó phẫn nộ, nó oán giận. Nó mang theo tình cảm thay đổi của mình hóa thành một loại cây cỏ, sinh trưởng bên bờ kia của con sông màu đen: Vong Xuyên Thảo. Nó là cây cỏ có thể khiến cho người ta quên mất ký ức lúc còn sống. Thật ra nó không biết, hoa kia không phải là ngôi sao của nó, ngôi sao đó chính là con sông kia, cho nên lúc hoa im lặng, sông lại nghẹn ngào.



Tôi dùng tất cả sự nhiệt huyết trút vào lời văn, viết những câu chuyện tình yêu của những đôi không thể là của nhau, để truy điệu tình cảm của tôi, và tương lai không biết trước của mình.

Triển Tường, em vẫn yêu anh như xưa. Cho dù anh đang ở bất cứ nơi nào. Thế nhưng tình yêu này, vừa khởi đầu đã nhuốm đầy màu sắc tuyệt vọng.

Kinh Phật nói: Kiếp này dụng tâm gieo tình duyên, cho dù không có kết quả, nhưng đến kiếp sau, nó sẽ nở thành đóa hoa xinh đẹp.

Em tin. Cho nên, em mới có thể tiếp tục yêu sâu sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.