“Mộc Dương... Mộc Dương...”
Người con gái cùng dải băng trắng quấn quanh mắt vẫn đang gọi tên người mình yêu.
Cô cứ quay đi hết nơi này đến nơi khác, đôi tay phải đưa ra phía trước để có thể nhận biết được chỗ mình đang đi tới.
Nước mắt cô thấm đẫm qua dải băng. Cô sợ, rất sợ, sợ khoảng bóng tối sẽ vây hãm cô cả cuộc đời còn lại, không có anh dẫn dắt, cô không biết phải làm thế nào.
Không may, cô lại vấp phải chân ghế, không thể nào phản ứng kịp được, cô ngã xuống, máu trên trán đang dần chảy xuống.
Thím Hoàng vừa mới bước vào phòng khách đã thấy An Tịch Vy nằm dưới sàn, bà hoảng hốt
“Cô chủ, cô chủ”
Lay người An Tịch Vy biết mấy lần, cô vẫn không hề tỉnh lại, bà run bần bật lấy điện thoại gọi cấp cứu
***
Vừa nhìn thấy bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, bà đã hỏi
“Bác sĩ, cô chủ sao rồi?”
“Cô ấy đã mù rồi, các người lại...” Vị bác sĩ không nhịn được tức giận mà nói.
Biết là lỗi của mình, thím Hoàng liền im bặt.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng gấp rút đi đến hành lang bệnh viện, hỏi hết người này đến người khác về người mình muốn tìm.
Nhìn thấy gương mặt kia rất quen, thím Hoàng gọi
“Cậu chủ!”
Kỳ Mộc Dương vội chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, quát
“Bà trông cô ấy kiểu gì vậy? Sao lại để xảy ra chuyện này?”
“Tôi... Là tôi không để ý... Tôi thật sự xin lỗi”
Anh đã đủ mệt mỏi với cái công việc ở đây rồi, giờ lại thêm mấy cái lời này nữa, nó chỉ khiến anh nổ não ra. Anh phủi tay
“Bà đừng nói nữa, ngày mai bà dọn đi được rồi”
“Cậu chủ, tôi thật sự cần công việc này, xin cậu cho tôi cơ hội” Bà vẫn còn một đứa con trai đang bệnh tật, sao có thể nghỉ làm được?
“Còn cần tôi nhắc lại sao? Bà hết việc rồi đấy” Hôm nay Kỳ Mộc Dương gắt gảu đến lạ thường. Thường ngày anh vẫn rất điềm tĩnh, không hiểu sao lại trở thành người như vậy.
Thím Hoàng không dám nói gì thêm, bà gật đầu rồi ra khỏi bệnh viện.
“Mộc Dương, bà ấy cũng già rồi, thôi thì cho bà ấy một cơ hội nữa đi. Dù gì con trai bà ấy vẫn còn hôn mê, không thể chặn đứng đường sống của người ta như vậy “
“Là bà ấy không đảm nhận tốt”
Kỳ Mộc Dương cau mày. Rõ ràng là lương tháng đầy đủ, tiền thưởng thêm cũng không ít, vậy mà trông nom một người như An Tịch Vy cũng không xong.
“Sao hôm nay tính khí của cậu lại kém vậy? Lẽ nào gặp lại người đó rồi?”