Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần

Chương 16: Chương 16




Mễ Bối ngơ ngẩn bên bàn ăn. Vú lý đứng bên cạnh, nhìn cô lo lắng:

- Cô chủ, cô ăn thêm một chút nữa đi. Cô đã ăn chút nào đâu?Như vậy hại cho sức khoẻ lắm.

Vú Lý dịu dàng nói.

Mễ Bối lắc lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn. Hình ảnh Mạc Ngôn Hy dịu dàng ôm Uyển Uyển ra xe cứ hiện lên trong đầu, không chịu tan biến.

- Cô chủ, cậu chủ sẽ quay lại thôi mà! V

ú Lý thấy Mễ Bối như vậy thì rất đau lòng, nhẹ nhàng khuyên bảo. Mễ Bối ngước mắt lên nhìn vú Lý, cố gắng nhoẻn miệng cười.

- Có khi cậu ấy về ngay bây giờ ấy chứ! Cô ăn thêm một chút đi, lát nữa cậu ấy về thấy cô khoẻ mạnh sẽ rất vui đấy!

Vú Lý dỗ cô ăn như dỗ trẻ con.

Mễ Bối nhìn một bàn đầy thức ăn thơm ngon trước mát, ăn mà chẳng thấy mùi vị gì. Nghe vú Lý nói vậy, cô chỉ gượng cười, dáng vẻ cô đơn khiến cho người ta phải đau lòng xót ruột. Đúng lúc này, bên ngoài chợt nghe tiếng còi inh ỏi.

- A, cậu chủ về rồi!

Vú Lý phấn khởi chạy ra mở cổng.

Mễ Bối cũng đột nhiên phấn chấn tinh thần, chạy theo ra cửa. Chiếc xe hơi màu đỏ từ từ đi vào, dừmg lại. Hai chân Mạc Ngôn Hy thò ra ngoài, kế đó là gương mặt điển trai tuấn tú. Ánh mắt anh ta nhìn Mễ Bối đầy vẻ ngang ngược, độc đoán.

?oQuả nhiên anh ấy đã về!?

Mễ Bối cảm thấy một luồng khí ấm áp chạy khắc toàn thân mình. Mạc Ngôn Hy đã về? Chỉ có điều, không phải về một mình. Sau khi xuống xe, anh ta chậm rãi đi sang bên kia, mở cửa. Uyển Uyển ở trong xe bước ra.Trên người cô ta lúc này đã có thêm mấy thứ đồ trang sức sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

- Xuống xe đi, còn lười nữa hả!

Mạc Ngôn Hy dịu dàng chọc ghẹo, kéo Uyển Uyển xuống xe, thân thiết véo vào mũi cô ta một cái.

Uyển Uyển bật cười khanh khách.

Véo mũi? Mạc Ngôn Hy biết đùa từ lúc nào vậy? Còn nhớ những lần trước anh ta đều chỉ biết vung tay lên đánh người thôi mà.

Mễ Bối chợt cảm thấy lạnh gáy. Mạc Ngôn Hy đỡ Uyển Uyển đi thẳng vào đại sảnh, để lại vú Lý đang đờ người ra vì kinh ngạc và Mễ Bối đứng ngây như tượng đá.

- Em gái à! Đứng ngoài đó hóng gió thích lắm hả? Vào đây đi!

Tiếng Mạc Ngôn Hy trong nhà vọng ra.

- Hình như em gái anh có gì đó không bình thường lắm thì phải?

Giọng Uyển Uyển cất lên.

- Ủa , em cũng nhìn ra hả? Có điều đừng nói bậy bạ lung tung đấy. Chồng chưa cưới của em gái anh ghê lắm, không cẩn thận là anh ta đánh em chết bây giờ! Người ta là con lái đấy!

- Chà! Vậy có phải anh ta nhiều tiền lắm không?

- Ha ha, đúng là đồ hư đốn! Ai có tiền là em theo kẻ đó hả?

- Hứ, làm gì có chuyện đó chứ!

Uyển Uyển õng ẹo nói.

?

?oMạc Ngôn Hy, anh đã ra ngoài rồi, tại sao còn quay lại? Còn dẫn theo niềm vui mới của anh nữa?? Mễ Bối nhắm chặt mắt lại.

Cảm thấy mình ấu trĩ ư?

Cô cố làm bộ vui vẻ, nhoẻn miệng cười đi vào trong. Bước đến trước mặt Uyển Uyển, thì dừng lại. Cặp mắt to tròn của Uyển Uyển lập tức lộ vẻ cảnh giác.

- Làm gì vậy?

- Mễ Bối, đừng trẻ con nữa!

Mạc Ngôn Hy cũng bước lên một bước, chắn trước mặt Uyển Uyển, nghiêm giọng mắng.

Hai ngưòi họ tưởng rằng Mễ Bối sẽ có hành động gì rồ dại, ví dụ như hất nước trà vào mặt Uyển Uyển, hoặc cầm lấy bất cứ đồ vật gì gần đó nhất tấn công cô ta?

Mễ Bối chỉ nhìn Uyển Uyển chăm chú, rồi nở một nụ cười mê hồn, khom người cúi chào, sau đó đưa tay ra.

-?

Uyển Uyển ngẩn người ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Bối, cô ta đã biết cô gái này và Mạc Ngôn Hy nhất định có quan hệ gì đó.

?o Lẽ nào cô ta không có cảm giác với Ngôn Hy, nên mới rộng lượng như vậy??

Mạc Ngôn Hy khẽ đẩy nhẹ, Uyển Uyển mới giật mình sực tỉnh, mỉm cười đáp lễ, đưa tay nắm lấy bàn tay giơ ra đã lâu của Mễ Bối.

- Chào em! Chị tên là Uyển Uyển, em tên gì?

Mễ Bối ngây ra, không biết phải làm sao, đành đưa mắt nhìn Mạc Ngôn hy cầu cứu, nhưng anh ta lại cố ý liếc nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cô đành khẽ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt rất áy náy. May mà vú Lý kịp chạy tới, cười hì hì nói:

- Cô chủ tên là Mễ bối!

- Ồ? em ? không nói được sao?

Uyển Uyển vẻ thương hại.

- ?

Mễ Bối ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Uyển Uyển, không hề có chút tự ti.

- Được rồi Uyển Uyển, đừng cười người ta nữa. Đừng cười người ta nữa.Người ta không cần em thương hại đâu, người ta được chồng chưa cưới cưng lắm.

Mạc Ngôn Hy dựa lưng vào sofa, làm như vô ý nhắc đến Vương Tử, lời nói thấp thoáng chút gì đó chua chát. Uyển Uyển sớm đã nhìn thấu tâm sự của Mạc Ngôn Hy , lúc này đang cười thầm trong bụng.

- Mưa rồi hả? Thời tiết thật quái quỷ, mưa là mưa ngay được!

Vú Lý tất tả chạy đi chạy lại dóng các cửa sổ. Mễ Bối đưa mắt nhìn ra ngoài, trời tối đen, mưa rơi rả rích. Thi thoảng hạt mưa rơi xuyên qua ánh đèn từ trong nhà hắt ra lấp lánh ánh bạc.

Mạc Ngôn hy và Uyển Uyển dính chặt lấy nhau, cùng ngồi trên một chiếc sofa đơn, đầy vẻ thân thiết, nói toàn những câu gì Mễ bối nghe không hiểu, chốc chốc lại bật cười khanh khách.

?oBuồn cười lắm hay sao?? Mễ Bối bĩu môi, đứng dậy, đi lên gác. Mùi vị của kẻ phá đám cô đã được ném một lần rồi.

- Cô chủ đã đi ngủ rồi à? Để vú Lý đi chuẩn bị nước cho cô tắm đã!

Rõ ràng là bà giúp biệc tốt bụng này đứng về phía Mễ bối.

- Ồ, sớm vậy mà đã ngủ rồi hả em?

- Cậu chủ! Cô chủ ăn cơm tối rồi, giờ chắc cũng đã mệt.

Vú Lý trả lời giúp Mễ bối. Cả bà cũng cảm tháy khó chịu trước cảnh Mạc Ngôn Hy và Uyển Uyển cứ dấm dúi với nhau.

- Tôi hỏi vú hả?

Mạc Ngôn Hy đột nhiên trở mặt, lạnh lùng nói:

- Vú về phòng đi, để mấy người trẻ tuổi chúng tôi chơi với nhau, cứ đi đi lại lại ở đây mất hứng lắm!

Vú Lý dù sao cũng chỉ là ngừơi giúp việc, nghe Mạc Ngôn Hy nói vậy cũng không dám cãi lại, đành nhẫn nhịn đi ra ngoài.

- Mễ Bối, đừng ngủ vội, ở đây xem ti vi đi. Hay là thấy anh với Uyển Uyển như vậy? em không thoải mái?

Lưng Mễ Bối lập tức thẳng đơ ra, ngồi yên đó, quả nhiên không đi nữa.

- Nhà anh lạnh quá!

Giọng nũng nịu của Uyển Uyển vang lên.

- Lạnh à?

- Bật lò sưởi lên đi!

- Được thôi, bảo ai đi bây giờ nhỉ! Mễ bối! Anh không đi được, em đi bật lò sưởi lên đi!

Mạc Ngôn Hy ra lệnh. Mễ Bối liếc nhìn hai người một cái rồi đứng dậy? ?okhông đi được? Có người ngồi lên đùi anh, đi làm sao được??

- À, em hỏi này, có phải sau khi Mễ Bói đến đây, mẹ anh lại thay một loạt điều hoà mới không? Em còn nhớ mới đổi được có nửa năm thôi mà!

Uyển Uyển khẽ cọ vào mũi Mạc Ngôn Hy, hỏi

- Ừm? không phải việc của em.

Giọng nói của Mạc Ngôn Hy đột nhiên trở nên lạnh buốt. Uyển Uyển cười khan một tiếng, cũng biết điều mà mau chóng chuyển sang đề tài khác. Ngón tay đặt trên công tắc lò sưởi của Mễ bối cứng đờ, lập tức hiểu ra chuyện gì đó.

Sau khi trở lại ghế của mình, cô chỉ chăm chú nhìn vào màn hình tivi.

- Bật lò sưởi lên chưa? Em vẫn thấy lạnh quá!

Uyển Uyển ôm cổ Mạc Ngôn Hy, õng a õng ẹo nói.

- Nào, để anh ôm chặt em thì không lạnh nữa.

Mạc Ngôn Hy nói. Bàn tay Mễ bối đặt trên đùi từ từ cứng đờ lại. Lúc này ti vi đang chiếu phim truyền hình Đài Loan, còn chưa hiểu gì, thì nhân vật nam chính trong phim đã bất ngờ hôn nhẹ lên môi nhân vật nữ một cái, mới đầu thì chỉ phớt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, sau đó biến thành một nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng.

Bên cạnh Mễ Bối, Uyển Uyển ngồi trên đùi Mạc Ngôn Hy. Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn cô ta, làm Uyển Uyển đỏ bừng mặt, khẽ rúc đầu vào ngực tình nhân. Bốn mặt nhìn nhau chừng năm giây thì Mạc Ngôn Hy từ từ cúi mặt xuống, tìm môi Uyển Uyển?

Bàn tay Mễ Bối đột nhiên nắm chặt lại, cấu mạnh vào đùi mình để nhắc nhở bản thân không được hoảng loạn, nếu không sẽ lại chỉ bị người ta cười nhạo.

Một đôi môi hồng khẽ hé mở, một đối môi mỏng băng lạnh nhưng đầy quyển rũ, trong chớp mắt đã dính chặt lấy nhau.

Đột nhiên, Uyển Uyển đấy mạnh Mạc Ngôn Hy ra, hoảng hốt đứng dậy:

- Ơ? em ? em chưa đánh răng?

Uyển Uyển lúng túng, lùi về sau.

- Hôm nay đừng hôn nữa nhé.

-?

Mạc Ngôn Hy cũng đứng dậy, không nói tiếng nào, mặt lạnh như tiền, ánh mắt vằn lên nhưng tia máu nhỏ li ti như muốn giết người tới nơi.

Thời gian dường như đông cứng lại. Mễ Bối không hiểu gì hết, tròn mắt hoang mang nhìn hai người. Bất thình lình, Mạc Ngôn Hy vươn tay kéo mạnh Uyển Uyển vào lòng, tay phải riết lấy gáy của cô ta, gương mặt lạnh lùng cúi xuống hôn điên cuồng.

- Á?

Mễ Bối đang định quay mặt đi không nhìn cảnh này, thì không ngờ Uyển Uyển lại hét lên. Mễ bối quay lại. Uyển Uyển đang ra sức giãy giụa, cặp môi hồng của cô ta đang run lên bần bật, miệng không ngừng hét lớn:

- Ngôn Hy! Em xin anh! Đừng mà!

Mễ Bối kinh ngạc đến ngẩn người ra. Mấy tiếng đồng hồ trước là ai đã quỳ trước cửa lớn tỏ vẻ đau khổ như không có Mạc Ngôn Hy thì sẽ không sống được? Sao giờ đây, cô ta lại sợ hãi trốn tránh nụ hôn của Mạc Ngôn Hy như trốn rắn độc, ác thú …

Đây là loại con gái kiểu gì vậy? Mễ bối liếc mắt nhìn Mạc Ngôn Hy, lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của anh ta làm cho hoảng hồn.

Mạc Ngôn Hy khẽ cúi đầu, mái tóc bù xù phủ xuống làm cô không nhìn thấy mắt anh ta đâu nữa. Có điều gương mặt anh ta trắng bệch như băng tuyết ở Nam Cực, hoàn toàn không có sức sống, không còn hơi ấm, từng đường gân xanh hằn lên trên cánh tay, bàn tay nắm chặt lại phát ra những tiếng rắc rắc.

Dường như chỉ một giây sau là tất cả sẽ bùng nổ.

- Anh? Sao anh lại nhìn em như vậy? Em? em?

Uyển Uyên thấy dáng vẻ của Mạc Ngôn Hy,sợ đến run lên lẩy bẩy. Mạc Ngôn Hy không nói tiếng nào, nhấc chân bước lên một bước.

- Á? Đừng đến đây! ? Anh? Anh là thằng điên!

Uyển Uyển liên tiếp đi giật lùi. Mạc Ngôn Hy dường như bị kích động, cứ lầm lũi bước tới, vươn tay ra chộp lấy cổ áo Uyển Uyển, từ từ nhấclên.

- Á? Cứu tôi với!

Cả người Uyển Uyển bị Mạc Ngôn Hy nhấc bổng lên không, hai chân vùng vẫy loạn xạ, trông tội nghiệp như một con thỏ bị người ta cầm tai xách lên. Mễ Bôí thấy cặp mắt đỏ ngầu của Mạc Ngôn Hy, không dám nghĩ ngợi nhiều, xông tới ra sức kéo áo anh ta. Mạc Ngôn Hy quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt lo lắng của Mễ bối, liền lắc mạnh đầu một cái, từ từ thả Uyển Uyển xuống:

- Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô nữa!

Mạc Ngôn Hy doạ dẫm. Uyển Uyển không dám thở mạnh, vội vàng bỏ chạy ra cửa.

Mễ bối nhìn theo bóng dáng của cô gái lẳng lơ đó khuất dần sau khúc quanh, nhất thời cũng không biết phải làm sao mới tốt. Mạc Ngôn Hy quỳ gục xuống sàn nhà, mặt cúi gằm, không nói tiếng nào.

- Mạc Ngôn Hy! Anh là con ác quỷ!

Tiếng Uyển Uyển bên ngoài vọng vào, khiến Mễ Bối đã yên tâm phần nào lại giật thót mình. Uyển Uyển vẫn đứng bên ngoài biệt thự, ra sức gào thét, nhất định là cô ta không muốn sống nữa rồi.

- Mạc Ngôn Hy! Anh trẻ con vừa vừa thôi, muốn cho người khác ghen nên mới tìm tôi phải không? Anh không phải là người! Anh tưởng tối chết rồi chắc! Đi mà điên một mình đi!

?

Sắc mặt Mạc Ngôn Hy vụt thay đổi, bàn tay nắm chặt lại. Mễ Bối dịu dàng ngồi xuống, lấy khăn tay lặng lẽ giúp anh ta lau mồ hôi trên trán.

Mùa đông, nhiệt độ trong phòng cũng không cao quá, vậy mà trán Mạc Ngôn Hy ướt đẫm mồ hôi.

- Mạc Ngôn Hy! Nói cho anh biết, đừng có mà đụng đến tôi! Đừng tưởng tôi yêu anh, tôi yêu tiền của nhà anh thôi! Anh mà đụng đến tôi, tôi sẽ nói cho cả thế giới này biết cậu chủ nhà họ Mạc mắc bệnh AIDS? Ha ha ha? để xem anh còn sống được bao lâu nữa? Để xem anh còn lừa gạt được đám con gái ngây thơ kia nữa không? Mễ Bối, cô là con ngốc, cái gã bên cạnh cô ấy là một con quỷ, hắn bị AIDS đấy! Ha ha ha?! Thoải mái quá! Cuối cùng cũng nói ra được rồi! ? Ha ha?

Khuôn mặt Mạc Ngôn Hy đầm đìa mồ hôi, thân hình đờ ra như bị đóng băng. Vú Lý nghe thấy, miệng lẩm bẩm niệm ?oA di đà phật?, chạy ra cổng đuổi Uyển Uyển đi.

Uyển Uyển đi rồi, nhưng tiếng cười của cô ta vẫn văng vẳng khiến người ta phải rợn tóc gáy? Mễ Bối hoàn toàn sững sờ, cô đã nghĩ đến khả năng xấu nhất, y học càng ngày càng phát triển, có bệnh gì mà không chữa được chứ?Một người đang khoẻ mạnh làm sao mà dễ dàng chết? nhưng mà, AIDS? Mễ Bối có cảm giác như mình bị một nhát dao đâm thấu tim.

AIDS- căn bệnh như một con quỷ độc ác, tại sao lại nhằm vào một người khoẻ mạnh như Mạc Ngôn Hy cơ chứ?

Mễ Bối ngẩn người ra một lúc lâu, cánh tay đang giúp Mạc Ngôn Hy lau mồ hôi khẽ run rẩy. Mạc Ngôn Hy đang nhắm nghiền mắt, hàng lông mi khẽ giật giật, quỳ gục dưới đất, dường như đã ngừng thở, dường như đã hoá thạch.

Một giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn, rơi xuống đất.

?oTách!?

Trên sàn nhà xuất hiện một dấu tròn, xung quanh có vô số hạt nước li ti bắn ra. Mồ hôi?

Mễ Bối cúi đầu xuống, đột nhiên tim như thắt lại? mắt Mạc Ngôn Hy chảy mồ hôi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.