, nếu đã gục ngã sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa,
Nhìn thấy bạn thân như vậy, trong lòng Á Nam cảm thấy rất buồn.
“Tiểu Mặc, có phải mình cảm tính quá không? Mỗi lần cậu quyết định điều gì đều
có lý do chính đáng của cậu, luôn luôn muốn tốt cho mình. Nhưng lần này, mình
không hiểu vì sao cậu lại bỏ rơi mình? Nếu mình có làm điều gì không tốt, cậu
có thể trực tiếp nói với mình, điều gì mình cũng sẽ tình nguyện sửa sai, điều
gì mình cũng có thể nghe theo cậu. Tiểu Mặc, chúng ta quen nhau đã mười năm
rồi! Từ trước đến giờ chưa bao giờ xa nhau, nên mình nghĩ chúng ta cũng sẽ mãi
mãi như vậy, ngay cả khi đã kết hôn, lập gia đình cũng không bao giờ rời xa
nhau…”
“Chúng ta không hề rời xa nhau, cùng ở một công ty, nếu có việc gì mình vẫn có
thể giúp đỡ cậu.”
“Không phải, không phải vậy. Không biết vì sao, khi nghe thấy cậu sẽ đi hướng
dẫn người khác, trong lòng mình luôn có cảm giác cậu sẽ không trở về bên mình
nữa, mình sắp mất cậu rồi. Mình cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy,
nhưng đó là một cảm giác bất an. Mình tình nguyện không cần nghỉ ngơi gì cả,
mình tình nguyện làm việc liên tục, chỉ cần cậu ở bên cạnh mình, mình sẽ thấy
yên lòng và không sợ gì cả. Tiểu Mặc, mình biết mình không thể thay đổi quyết định
của cậu, trong lòng cậu, có lẽ mình cũng giống như các đồng nghiệp khác, mình
luôn cho rằng trong lòng cậu mình là một người rất đặc biệt, luôn nghĩ như vậy,
nhưng mình sợ, sợ không giống như điều mình nghĩ, sợ cậu chưa bao giờ coi mình
là bạn thân…” Tô Á Nam nói không có đầu có cuối, lòng cô rối tung, tim cô có
cảm giác đau đớn như bị thương. Mặc dù cô có rất nhiều bạn, nhưng người duy
nhất cô trân trọng là Lâm Mặc. Quan hệ giữa người với người trong làng giải trí
hư hư thật thật, thật giả lẫn lộn, cô chỉ toàn tâm toàn ý tin tưởng Lâm Mặc,
yên tâm giao mọi việc của mình cho cô. Nhưng bây giờ, cô không thể xác định
được Lâm Mặc có nghĩ về cô như vậy không.
Lần đầu tiên thấy Tô Á Nam sợ hãi như vậy, Lâm Mặc có vẻ không hiểu.
“Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Tô Á Nam cười đau khổ, bước đến trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời xa xăm, cô
quyết định nhân cơ hội này nói hết những điều từ lâu luôn được giấu kín trong
lòng.
“Tiểu Mặc, cái gì cậu cũng tốt cả, cậu giỏi giang ưu tú như thế, tài năng như
thế. Từ trước đến giờ luôn luôn là mình cần đến cậu, cậu chưa bao giờ cần đến
mình, cậu chưa bao giờ cần đến bất kỳ ai. Từ khi mình biết cậu, chưa bao giờ
thấy cậu tức giận đến phát khùng hay vui mừng đến mức phải reo lên, cậu luôn
điềm tĩnh, dường như không điều gì có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.
Lúc mình thất bại, cậu không an ủi mình, lúc mình thành công, cậu không chúc
mừng mình, cậu chỉ biết vùi đầu vào công việc, dọn tất cả mọi viên đá, san
phẳng đường đi của mình. Có lúc mình nghĩ, liệu mình có phải là cái cớ để cậu
chạy trốn điều gì đó, nếu đổi thành người khác, cậu cũng tốn công sức giúp đỡ
như vậy, cũng vùi đầu vào công việc như vậy. Tiểu Mặc, chưa bao giờ cậu kể
chuyện của cậu, chúng ta làm bạn của nhau đã mười năm nhưng mình không hiểu gì
về cậu cả. Cậu đang trốn chạy điều gì? Rốt cuộc là cậu đang trốn chạy điều gì?”
Hóa ra, một người sống thẳng thắn vui vẻ như Tô Á Nam cũng có những cảm nhận
tinh tế như thế, nhiều năm như vậy cô ấy không nói không có nghĩa là cô ấy
không nghĩ gì, chỉ là Lâm Mặc không cho cô ấy cơ hội, tuy họ là bạn thân thiết
nhưng chưa bao giờ cùng nhau ngồi tâm sự, cũng chưa bao giờ kể về người bạn
trai mà mình thích, thầy cô giáo mà mình ghét, những ước mơ, chuyện tầm phào,
quần áo, đồ trang sức hay mỹ phẩm. Có lẽ, họ chỉ là bạn học tốt, đồng nghiệp
tốt hay bạn bè bình thường mà thôi.
Lâm Mặc nhếch miệng cười lạnh lẽo.
Cô đang trốn chạy điều gì ư? Cô còn có thể trốn chạy điều gì? Cô không có gì
hết kể cả chính bản thân cô, cô có gì để trốn chạy?
Rốt cuộc vẫn là lỗi sai của cô, cô đã quên mất làm thế nào để duy trì tình bạn,
nghĩ rằng toàn tâm toàn ý giúp đỡ bạn là cách thể hiện thành ý của mình. Cô
quên mất rằng, giữa con người với con người, quan trọng nhất là sự giao lưu,
nhưng cô lại không có mong muốn được giao lưu. Tất cả mọi điều về cô đã sớm
được giấu kín trong lòng và bịt kín lại, dán một chiếc tem có tên là bí mật.
Điều được coi là bí mật, nếu nói ra thì không còn là bí mật nữa. Quan trọng
hơn, nếu mọi người biết được bí mật này, cô sẽ không cần tiếp tục duy trì sinh
mệnh của mình nữa.
“Xin lỗi.” Không còn từ nào khác được thốt lên, chỉ có một câu xin lỗi. Xin
lỗi, cô có quá nhiều điều không thể nói. Xin lỗi, cô không phải là một người
bạn tốt, những gì cô có thể cho cô đã cho hết rồi, những điều cô không thể cho
chỉ có sinh mệnh của chính cô mà thôi.
Tô Á Nam không khóc nữa, cô lấy tay lau sạch nước mắt, quay đầu nhìn Lâm Mặc,
cười rất rạng rỡ.
“Không sao, tùy cậu thôi, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc, mình mãi mãi sẽ là bạn
tốt của cậu, cậu đã cho mình tất cả, mình luôn nhớ trong tim, mình quyết định
sẽ từ bỏ kỳ nghỉ đến đóng phim chẳng qua vì không muốn cậu khổ như lúc đầu nữa.
Tám năm mới có được một Tô Á Nam thành công, nhưng Secret không cần, một năm là
đủ rồi.”
“Vốn dĩ anh Bản có ý định mời cậu vào vai diễn chính, vì kỳ nghỉ của cậu nên
mình đã từ chối, bây giờ có vẻ như người vui nhất sẽ là anh ấy.” Lâm Mặc điềm
tĩnh nói một câu tỏ vẻ đồng ý với quyết định này rồi tiếp tục dồn sự tập trung
của mình vào máy tính để hoàn thành nốt kế hoạch làm việc.
Không thể phủ nhận, nghe những lời Tô Á Nam nói, trong lòng cô rất cảm động.
Nhiều năm nay, bên cạnh cô chỉ có Tô Á Nam, tiếng cười và sự hoạt bát, cá tính
thẳng thắn bất chấp tất cả của cô ấy…khiến cho Lâm Mặc rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ
cuộc sống thuận buồm xuôi gió, không hề gặp trắc trở của cô ấy. Vì thế, người
vốn có ý định sống ẩn mình như cô vì sự nghiệp thuận lợi của người bạn thân mà
tiếp tục bước tiếp, chọn cách dấn sâu vào môi trường làm việc đầy hào quang này
để giúp đỡ Tô Á Nam.
Có lẽ, khi quyết định để cô ấy học cách sống độc lập, cô đã nghĩ đến việc tình
bạn giữa họ đã không còn như trước nữa. Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác
bởi người có quyền lựa chọn luôn luôn là vận mệnh.