Bữa ăn sáng trôi qua nhanh chóng trong sự lườm nguýt của Đằng Minh và Lạc Thần.
Đằng Minh mỉm cười nhìn hai đứa con và nói:
— Hai đứa thay đồ đi, ba mẹ thay đồ rồi đi
Nguyệt Di chu chu mỏ: Dạ
Còn Lạc Thần thì lạnh lùng hai tay bỏ túi quần rảo từng chút lên phòng.
Đằng Minh cất gót theo An Hạ vào phòng thay đồ. An Hạ nhìn anh cất tiếng:
— Anh...ra ngoài..
Tên ác ma nào đó nhìn vẻ lúng túng đáng yêu của vợ mình nhếch môi ra vẻ vô tội:
— anh cũng phải thay mà..
Cô càng đỏ mặt: Anh..anh..thay sau đi..
Tên nào đó cười tà, hẹp lại đuôi mắt hắng giọng: Thôi để anh thay giúp em, như vậy sẽ nhanh hơn.
Nói xong không cần biết ai kia có chịu hay không liền với tới cởi áo cô. Cô nhìn anh lắp bắp: đừng mà...
Nhưng anh vẫn chăm chú tháo từng mảnh vải trên người cô xuống. Váy ngủ, bra, quần lót từ món đồ theo tay Đằng Minh bị quăng đi một cách không thương tiếc. Đằng Minh chăm chú nhìn thân thể trắng hồng, đôi chân thon dài, cân xứng, đang khép nép e thẹn. Bộ ngực tròn trịa theo cái nhìn của Anh mà run rẩy, hai đỉnh hồng dựng đứng lên trông thật bắt mắt. Trên bộ ngực sữa tròn trịa còn có đầy rẫy những dấu hôn đo đỏ mà Đằng Minh để lại.
Người nào nó ánh mắt quét từ trên xuống dưới, nuốt nước bọt đánh « ực ».
Thân thể An Hạ dưới cái nhìn càn rỡ của Đằng Minh càng đỏ ửng, run rẩy, hai đầu vú cương cứng ( a men:v)
Đằng Minh giờ trong lòng chỉ muốn hung hăng đè cô ra làm cho cô ngấy đi. Nghĩ là làm, tên nào đó sát lại gần cô, tay kéo nhẹ eo cô,.ôm cô dính sát vào lòng mình. Tay không an phận đưa lên nhào nặn bộ ngực sữa mềm mại. Há miệng cuối đầu ngậm lấy một bên ngực tròn trịa, động tác thuần thục liếm, mút cắn. Đầu lưỡi nhám nhanh chóng liếm quanh hai đầu vú nho nhỏ. Đằng Minh ngậm chặt nó bú mút một cách thành thạo. Hàm răng anh đảo nhẹ hai đầu vú mềm mại. Dùng răng nhai nhẹ, kéo nhẹ. An Hạ dưới sự thành thạo của Đằng Minh lên rên rỉ, hóa thành một vũng xuân thủy.
” ưm...nhẹ..a...Anh..nhẹ...a...”Tiếng rên như mèo nhỏ của An Hạ làm hạ thân Đằng Minh căng cứng.
Anh nhanh chóng áp lấy môi, tiến quân một cách thần tốc chiếm lấy miệng nhỏ của cô. Cuốn lấy lưỡi cô, dây dưa.
” Minh...nhẹ..a...ưm...”
Đằng Minh xoa nắn, sờ mó thân thể của An Hạ. Anh nhanh chóng thực hiện bước dạo đâu. Bàn tay nóng bỏng cùng, cái lưỡi điêu luyện chạy dọc khắp thân thể cô. Làm thân An Hạ nổi lên một trận run rẩy. Phía dưới trống rỗng, nóng bỏng, ngưa ngứa như có hàng vạn con kiến đang bò khiến An Hạ vặn vẹo thân thể của mình. Đằng Minh xấu xa đưa ngón tay tách hay cánh hoa non mềm, ngón tay đi thẳng vào một nơi nào đó, khẽ ấn lên một cái. An Hạ nức nở..
— “ Minh...hức..kh.ó..chịu..hức.hức..”
Đằng Minh cười đến xấu xa, giọng khàn khàn cũng đè ép đến cực điểm “ ngoan..bảo bối..nói anh biết, em muốn gì,“
Cái mông nhỏ khẽ vặn vẹo, mặt An Hạ đỏ hồng đến mức sắp rỉ máu rồi.. Miệng nhỏ chu chu khẽ khàng “ ư..hức....Minh..hức..anh..anh..xấu..a...hu..hu..Minh..dừng lại..huhu..khó chịu...huhu...anh xấu...”
Đằng Minh cười đến toét miệng “ hửm..anh..xấu chỗ nào hả? Chỗ này..hay là...chỗ này “...
Nói xong bàn tay như có như không ấn nhẹ vào chỗ nào đó..làm người phía trên hét lên một tiếng rồi, thân thể mềm mại xụi đó, cả hô hấp cũng khó khăn..
Giọng nói nức nở đến mức Đằng Minh đau lòng, nhưng anh vẫn muốn cô chủ động.
Anh cố nén sự đau lòng, hỏi cô “ bảo bối, đừng khóc..anh đau lắm.., ngoan, bảo bối em biết anh muốn nghe gì mà, ngoan, bảo bối của anh “
An Hạ nghe thấy lời nói ôn nhu của anh, trong lòng thấy bình tĩnh đến lạ, cô nỉ non “ Minh...em..muốn..anh..”
Sự chịu đựng của Đằng Minh được đền đáp, anh nhanh chóng tiến vào bên trong cô.
2 tiếng sau...
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ cùng một âm thanh bạch bạch trong phòng thay đồ đang nóng bỏng. Đằng Minh ôm lấy eo nhỏ của An Hạ, tiến từ phía sau cô, nhanh chóng bắn...
Và rồi...cuộc đi chơi nào đó vốn dĩ là buổi sáng bỗng trở thành buổi chiều @_@