Vừa bước xuống xe, Liên đã chạy ào vô nhà, cô không đi qua nhà trên của gian trước mà chạy vòng qua bên hông, đi vào cửa là hành lang tới các phòng. Liên nghe tiếng khóc hỗn loạn của mọi người, thanh âm nức nở, ai oán gieo vào tai làm cô rối bời trong sợ hãi. Lao phòng như cơn lốc, khi cửa phòng vừa hé mở, Liên không khỏi bàng hoàng, mọi người gục đầu khóc nức nở bên giường, Liên nhào tới nắm lấy bàn tay của cha cô đang bắt đầu lạnh giá. Nước mắt chảy dài, Liên không biết gì hơn ngoài việc kêu cha nức nở, nhưng cha cô không mở mắt, mọi người không đành lòng, ngăn cô lại rồi an ủi. Cúc đang đứng gục đầu lên vai bà Chung, Liên chạy tới bên cạnh má rồi ôm lấy bà, ba má con cùng chụm đầu lại khóc, cả ba cùng một suy nghĩ, ông Nghị là trụ cột của gia đình, mọi quyết định, mọi lo toan đều từ ông mà ra, thiếu đi trụ cột, sự chới với đột ngột đến làm con người chao đảo, nỗi đau của sự mất mát tình thân khiến người ta, ngoài chìm trong nước mắt thì không biết mình phải làm gì.
Phải có người trong gia đình đứng ra lo liệu việc tang chế, mọi người chờ nghe bà Chung làm chủ, phân phối mọi chuyện, thế nhưng bà chỉ có thể ngồi khóc, đầu óc rối mù, ai hỏi tới thì bà chỉ biết lắc đầu đau khổ. Mọi người quay qua hỏi Liên, bởi vì bây giờ, ngoài bà Chung thì cô là người có quyền cao nhất trong nhà, thêm vào đó, Liên đã thành thân, đồng nghĩa với việc cô đã trưởng thành. Những câu hỏi dồn dập làm Liên sực tỉnh, cô tự biết mình phải trở thành chỗ dựa cho gia đình, Cúc còn nhỏ, Huệ thì bặt vô âm tính, má cô thì quá đau khổ. Nhưng phải làm gì, mọi chuyện phải bắt đầu từ đâu, Liên cũng không rõ, thôi thì làm theo những gì mình nghĩ, làm được gì thì làm, cũng may trong nhà hiện có một vài người lớn tuổi nên họ chỉ sao thì Liên làm vậy. Nhưng cái khổ là mỗi người một ý mà Liên lại chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng vì không biết là nên nghe theo ai, thế nên mọi chuyện cứ rối tung. Việc làm rồi thì có người làm lại, việc chưa làm thì không ai nhớ để làm, mọi chuyện nhập nhằng, chồng chéo, không chỉ rồi bời đầu óc mà cả chân tay cũng luống cuống vụng về.
Buổi chiều hôm ấy, bà con họ hàng, người quen biết, những ai có thể đến được đều đã đến, mọi người đang ra sức cùng nhau dựng rạp, trải bàn ghế, mượn đồ cúng lễ, bày biện hương án. Dù được mọi người tích cực giúp đỡ, nhưng với cương vị là gia chủ, Liên vẫn phải tự mình giải quyết mọi vấn đề dù là nhỏ nhặt như phải mua bao nhiêu trà, bao nhiêu vải, bao nhiêu rau, đồ ăn sẽ nấu những món gì, phải đi coi thầy để chọn ngày giờ an táng, phải đi mời sư thầy về tụng niệm... công việc cứ níu kéo dồn dập làm Liên không có thời gian để buồn để khóc, để nhớ về cha. Cô phải bươn bả chạy khắp nhà, ai gọi chỗ nào thì tới chỗ ấy, ai biểu làm gì thì làm nấy. Cô cứ mãi loay hoay mà quên rằng cả ngày cô vẫn chưa hề ăn uống, thêm vào việc khóc nhiều đã làm cô mất sức. Liên thấy chóng mặt và kiệt sức nhưng phải gắng gượng. Khi bước qua ngạch cửa, Liên thấy người loạng choạng rồi té xuống, may thay vừa kịp lúc, có bàn tay đưa ra đỡ lấy người cô. Trong phút chốc, Liên không biết người đó là ai, chỉ cảm thấy, đó là một bàn tay to lớn và vững chãi, bàn tay đó giữ lấy cô khi cô sắp té xuống, nâng cô đứng lên mạnh mẽ rồi ôm ngang lưng dịu dàng dìu cô bước đi, ngước mắt lên nhìn, thì ra là Đạt. Liên sửng sốt nhìn anh, khuôn mặt anh lộ rõ lo lắng nhưng lại vô cùng điềm tĩnh.
- Anh tới lâu chưa?
- Mới tới, - Đạt lặng im, mặt anh buồn bã, anh bặm môi rồi chắc lưỡi một cái mới nói tiếp – sao em không nói với anh một tiếng rồi mình cùng về, từ nhà tới hãng có bao xa đâu?
- Lúc đó, nghe tin xong là em rối rắm nên không nhớ tới việc đó, em chỉ muốn về cho thật mau.
Ba chữ “không nhớ tới” làm Đạt khẽ chau mày. Liên không biết, mấy chữ nói ra trong vô tình của cô làm anh thấy khó chịu. Trong những việc như thế này, theo lẽ thường, người ta phải nhớ tới chồng mình trước, vì đó là người thân thiết nhất, là người sẽ cùng mình chung lưng đấu cật, gánh vác mọi thứ, vậy mà cô lại quên anh. Thì ra hai chữ vợ chồng chỉ là danh phận, chỉ có Đạt là coi trọng, còn Liên, cô lại không quan tâm. Dù bực về chuyện đó nhưng thấy Liên đang trong cảnh tang thương nên Đạt không nói gì vì trong lúc này chuyện đó chưa phải là chuyện cần nói tới.
Liên ngồi nghỉ chưa bao lâu thì hết người này tới người kia chạy tới, người nói chưa có rượu, người bảo thiếu trà, người kêu thiếu vải, thịt cá đã mua về mà chưa biết nên nấu món gì, những thứ sắp đi mua thì không biết nên mua bao nhiêu là đủ. Liên ôm đầu lắng nghe, cô nhìn trước rồi nhìn sau để kiếm người hỏi ý. Thấy Liên định đứng lên thì Đạt kéo tay cô lại biểu cô cứ ngồi nghỉ, anh đi ra phía trước nhà nói chuyện với mấy chú bác lớn tuổi. Liên thấy Đạt lắng nghe mấy chú bác nói rồi gật đầu, sau đó anh ngoắc tay kêu người tới nói gì đó, anh hết chỉ tay ra sau rồi chạy lên phía trước. Nhìn anh làm việc xông xáo, trơn tru, Liên nghĩ chắc là Đạt rành những chuyện như thế này lắm.
Một lát sau, Đạt quay lại chỗ Liên, Đạt hỏi.
- Em đỡ mệt chưa? – thấy Liên gật đầu, anh mới nhỏ nhẹ nói tiếp – những lúc như thế này, em cần giữ gìn bình tĩnh, có vậy mới vậy mới có thể lo liệu chu toàn được.
Liên không biết mình có làm được hay không nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý với anh, thấy cô nghe mình, anh mỉm cười nói tiếp.
- Chiều tới giờ, mua những gì, em có nhớ không?
- Dạ, không.
- Em có ghi lại chưa?
- Dạ chưa.
- Em nên ghi lại những gì đã mua, đã mua bao nhiêu, chỗ nào đã trả, chỗ nào còn thiếu, ghi cho rõ ràng để dễ tính toán. Còn nữa, những gì đã mượn, mượn cái gì, của ai, bao nhiêu, em cũng ghi luôn. Em ăn uống gì chưa?
- Em không muốn ăn.
- Phải ăn, không ăn thì không chịu nổi đâu, còn nhiều việc lắm đó, thôi vào nghỉ một chút đi, để anh ở đây lo cho.
Tuy là Đạt nói để anh lo nhưng Liên không thể không quan tâm nên cô không thể yên tâm mà đi nghỉ nhưng khi có Đạt thì ai cũng chạy tới chỗ anh để hỏi ý hay bàn bạc nên Liên không có gì nhiều để làm nữa.
Liên nằm trong phòng một mình, âm thanh ồn ào bên ngoài vọng vào tai báo cho Liên biết mọi người vẫn đang rất bận rộn. Tiếng người nói, tiếng bước chân, tiếng xoong nồi, và nhiều âm thanh khác mà Liên chưa biết nên gọi như thế nào, chúng hòa vào nhau hỗn tạp. Dù không hoàn toàn yên tĩnh nhưng căn phòng Liên như ốc đảo bình yên giúp cô tránh xa âm thanh ồn ào khó chịu. Vì ngoài kia có Đạt, anh xoắn tay áo lo liệu mọi thứ, như người chủ của gia đình, anh để Liên được yên tĩnh bên trong. Sự xuất hiện của Đạt trong lúc này giống như cành cây chắc chắn cho Liên bám vào khi cô đang lặn ngụp trong đám sình lầy lội. Liên chợt thấy bình yên. Cha cô mất đột ngột, má cô đau buồn không thiết tới chuyện gì, Huệ không có ở nhà, Cúc còn nhỏ, dù có nhiều người giúp đỡ nhưng dù gì Liên vẫn phải tự mình giải quyết, một người con gái như cô thì có thể làm được gì, bao nhiêu việc đổ dồn lên, khiến Liên thấy mình như ở trong một mớ bòng bong. May thay, Đạt lại xuất hiện giúp cô gỡ rối. Liên có thể bỏ gánh nặng mà đối mặt với cảm xúc mất mát thê lương. Cô úp mặt vô gối mà khóc nức nở.
Đạt mở cửa bước vào khi nào Liên cũng không biết, cho đến khi cô cảm nhận được một bàn tay đặt nhẹ lên vai mình. Liên xoay người, trong cơn đau khổ cần tìm chỗ dựa, Liên muốn ôm chằm lấy vai anh mà khóc nhưng vì Liên với Đạt chưa lần nào đụng chạm nên cô thấy ngại ngần. Nhìn đôi mắt ướt đẫm vì nước mắt, không hiểu sao, Đạt cũng thấy lòng mình buồn rười rượi, anh chủ động nắm lấy tay cô, kéo đầu cô gục lên vai mình. Liên không còn ngần ngại nữa, cô đưa hai tay ôm chặt lấy Đạt, nước mắt cô ướt đẫm ngực áo anh. Đạt không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Liên như người ta đang vỗ về, an ủi một đứa bé. Bây giờ, Liên không còn quan tâm tới việc anh và cô vẫn chưa thật sự thân thiết, cô gục đầu vào lòng anh mà khóc than, kể lể.
- Anh Đạt, em đã về không kịp, cha đi mà không thể nhìn em một lần cuối, mấy tháng trước cha còn khỏe lắm mà. Sao cha không đợi em về. Chị hai em không có nhà, chắc cha đi trong cô đơn buồn bã, tội nghiệp cho cha, ra đi mà con cái không đủ mặt, chắc cha chưa được thanh thản vì còn bận lòng về mấy đứa con gái. Nhà em không có con trai, không biết mai mốt sẽ ra sao.
Lời Liên thốt ra trong nghẹn ngào, nước mắt cô chảy xuống làm lòng Đạt cũng thấy xót xa, nhìn khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt, anh đưa bàn tay của mình ra lau giúp, bàn tay anh to lớn, áp lên là che được hơn nửa khuôn mặt của cô, anh cứ lau, cứ lau nhè nhẹ bằng da thịt bản thân mình. Nhưng nước mắt Liên như nước lũ tràn về, hết đợt này rồi đợt khác tuôn rơi không dứt khiến anh không làm sao lau khô cho được, anh chỉ bất lực thở dài rồi đưa tay ra sau gáy, ghì chặt đầu cô áp vào ngực mình, cho cô khóc hả hê.