Giết người chính là tội ác. Là thứ đè nặng lương tâm suốt kiếp. Má cô ngày ngày phải tụng kinh niệm phật cốt chỉ để xóa đi cái nghiệt đã trót gieo. Nếu Đông không trở về, thì dù bà có tụng bao nhiêu hồi kinh, lần bao nhiêu tràng hạt cũng không thể nào làm cho lòng mình nhẹ nhõm.
Đạt muốn cô phải căm phẫn, phải gào thét đòi anh đoạt mạng của Bửu. Với anh, đó mới là minh chứng hùng hồ cho cái quý giá ngàn vàng của cô bị người ta đoạt mất. Nhưng Liên không làm được. Với bất kỳ ai xa lạ ngoài kia, Liên còn không làm được, huống chi Bửu.
Cô có hận Bửu không? Có ghét Bửu không? Dĩ nhiên là có. Nhưng không có nghĩa, cô muốn Bửu phải chết. Một người tự gây tội lỗi thì chính họ đã là một kẻ đáng thương. Chẳng ai đem miếng vải khác vá lên chiếc áo nguyên lành. Nếu đã đủ đầy thì ai lại đi cướp của ai!
Hạt mưa lất phất bên ngoài thổi tạt, in lên nên gạch từng vệt nhỏ li ti. Gió mạnh dần làm tấm màn bay chấp chới. Bầu trời bên ngoài đã chuyển sang màu xám đục. Cơn bão cuối năm tràn về đã mấy ngày nay, khiến căn phòng trống vắng càng thêm lạnh lẽo.
Hiếm hoi mới được chơi với con, Liên mừng phát khóc. Nhưng ẵm con chưa được bao lâu thì Liên đành trả lại. Vì vết thương trên ngực càng lúc càng đau.
Nghe tiếng Liên hít hà khổ sở, Đào mừng thầm, cô hăm hở nài ép Khanh vô tay Liên thêm mấy lượt. Bình thường, Đào giữ chặt bé Nhanh như báu vật, nay lại nhiệt tình thái quá khiến, tuy khó hiểu nhưng Liên cũng lấy làm cảm động.
Một lát sau, Đào mốc khỏi túi cái bóp nhỏ rồi cẩn thận nhét chặt vào tay Liên. Sau đó huyên thuyên đủ thứ. Đôi bông hột đỏ trên tai Đào theo cái nghiêng đầu của cô cứ lấp lánh, ba cánh sen cũng đung đưa không ngớt.
Cái bóp nhỏ mà Bửu tặng ngày nào đang nằm gọn trong tay. Cô râất thích cái bóp này. Còn nhớ cái hôm nhận nó, hình ảnh Bửu trong cô rất khác, chững chạc, ấm áp, chân thành.
Đôi khi, mong cầu một tình bạn sự thực, đơn thuần lại là một đòi hỏi quá đỗi tham lam!
..............................................
Đạt ngồi bất động như pho tượng trên giường. Giữa ánh sáng tù mù, vệt đen kéo dài vắt ngang người Liên như thứ bóng đè mà người ta vẫn hãi hùng trong giấc ngủ. Cô đã ngủ lúc nào mà cô không nhớ. Liên chống tay xuống để ngồi dậy. Lòng bàn tay cô có cái gì cưng cứng. Hóa ra, cái bóp ban chiều vẫn còn nắm chặt trong tay. À, vậy ra, không phải cô ngủ thiếp, mà đúng hơn, cô đã ngất xỉu nên chưa kịp buông nó ra.
Tiếng “hừ” từ người bên cạnh vang lên phá tan không gian tĩnh lặng nãy giờ. Cũng để nhắc khéo rằng, anh đang hiện diện. Giọng Đạt lè nhè, xung quanh anh còn nồng mùi rượu.
- Nhớ hắn rồi phải không? Chưa đầy một tháng mà cô đã thay đổi rồi à?
Liến lắc nhẹ đầu khi bắt gặp ánh mắt Đạt nhìn chăm chăm xuống thứ trong tay mình.
- Thiệt ra... em định, sẽ đem đi trả hết. Giữa em với anh Bửu, từ rày không còn can hệ nữa.
Đạt giật mạnh cái bóp, lôi cái thơ từ bên trong ra xé tan nát trước sự ngạc nhiên của Liên. Còn cái bóp, vì nó quá chắc, Đạt chưa thể làm gì nên anh quăng mạnh nó xuống chân giường. Liên chưa hiểu chuyện gì, lá thơ kia là của ai và vì sao lại nằm trong đó. Nhưng Đạt không cho cô cơ hội hỏi.
- Nói láo! Tưởng tui tin những lời này của cô sao? – Tấm lưng rộng xoay nhanh, đôi bàn tay cứng bóp chặt bờ vai nhỏ. Bao nhiêu cuồng nộ đều trút xuống - Nói cho tui biết, hắn như thế nào?
- Ý anh... là sao?
- Còn sao nữa? Giỏi giả bộ! Sao hả? Nụ hôn của thằng Bửu có nồng ấm hơn tui không? Lời âu yếm của nó có ngọt ngào hơn tui không? Mạnh hơn tui? Hay nhẹ nhàng hơn tui? Hả?
Liên đau khổ quay đi, nhưng Đạt vẫn không buông tha. Chuyện quá rõ ràng, cô nằng nặc lấy lại cái bóp chớ không hề đói tưởng đôi bông tai. Đào đeo trên tai bấy lâu, cô không hề hỏi tới. Đâu cần Đào góp ý, chuyện giữ đàn bà với đàn ông, Đạt còn không hiểu hay sao.
Anh xoay mạnh khớp vai Liên.
- Cô là đàn bà, thằng Bửu là đàn ông. Nó khao khát cô như thế nào, chỉ nhìn ánh là tui đủ hiểu. Và cô đừng quên, chính nó mới là người đầu tiên biến cô thành đàn bà. Cô với nó đã có một lần thì nếu cả hai có thêm hai lần, mười lần, thậm chí trăm lần, thì cũng thì tui làm sao biết được. Nói đi! Cô với hắn đã ăn nằm bao nhiêu lần? Nói thực đi! Tui dám chắc là không dưới một lần. – Liên đưa tay ôm mặt. Đạt càng điên tiết, anh gầm gừ - Ăn nằm với nó thế nào? Có thấy sung sướng và thỏa mãn hơn tui không? – Đạt mất tự chủ, bàn tay anh càng lúc càng bóp mạnh, cánh tay Liên gần như mất cảm giác – Tui biết, cô yếu đuối, cô bị ép buộc. Nhưng chắc chắn, phải có cảm giác chớ. Lần đầu chắc là đau rồi, nhưng những lần sau thì sao? Sao không nói? Nói đi! Nói mau!
Liên gào thét.
- Anh Đạt! Từ lúc bị anh Bửu bắt, dù ảnh... nhưng em không... Em... Em đã tìm mọi cách để trốn mà không được. Em đâu phải loại đàn bà dễ dãi mà anh nói ra những lời như vậy. Em không muốn nói, nhưng thực sự, không ít lần em phải tìm tới cái chết để giữ mình. Anh hãy nhìn nè...
Liên đang lập cập cởi nút áo để chứng minh. Nhưng tất cả ngừng lại khi cô nghe anh nói.
- Vậy sao cô còn sống ở đây?
Không gan dường như sụp đổ. Và thời gian ngưng lại. Cả người Liên đờ đẫn. Thân xác lẫn linh hồn đều bị vòng xoáy đen ngồm cuốn lấy, nhấn chìm trong đen đặc. Bàn tay trên khuy áo không còn sức lực, buông xuôi. Cả người cô lảo đảo rồi quỵ xuống.
.....................................................
Bên ngoài, sấm chớp giăng giăng, ánh sáng nhá nhem, chớp nhoáng liên tục rền rỉ cả vùng trời, mưa bắt đầu đổ hột. Liên ngồi co ro bất động ở góc giường. Câu nói phũ phàng của Đạt đã khến mọi cảm xúc chết lịm trong cô. Nếu trời có sập xuống ngay lúc này, ắt hẳn, cô cũng chẳng may may để ý. Câu nói dỗ dành của anh ngày đó, “Trời có sập, anh cũng chống cho em”, sao mà dau đớn trong lúc này. Anh có thể chống cho cô cả bầu trời, nhưng không thể vớt cô ra khỏi bộn bề của quá khứ.
Tiếng con gái khóc ở phòng bên kia làm Liên sực tỉnh. Lúc nãy, cánh cửa phòng bên dây vừa đóng thì cánh bên cửa bên kia cũng mở ngay sau đó. Tiếp theo là tiếng đổ bể, tiếng của Đạt, tiếng của Đào. Đào van xin Đạt hãy trút giận lên cô, van xin anh đừng tự làm đau bản thân mình. Rồi tiếng chân cả hai chạy ra ngoài. Và bây giờ, chỉ có bé Khanh một mình trong phòng.
Đào đứng ngán giữa hành lang, cô giật bé Khanh lại rồi giữ chặt. Nhưng Liên không chịu và cả hai bắt đầu giằng co, làm bé Khanh khóc vang động.
Liên cương quyết giành con. Bé Khanh là mảnh vàn duy nhất giúp cô bấu víu giữa bốn bề ngụp lặn.
- Trả con cho tui. Con của tui.
Đào hét lớn. Đăng ở Gác sách, Wattpad, Fanpage Rũ bóng nghiêng chiều.
- Không được. Tui xin mợ. Mợ làm ơn buông cô Khanh ra đi. Đừng làm cô Khanh đau. Cậu ba đã nói, từ nay về sau, không để mợ ở gần cô Khanh nữa.
Nỗi sợ mất con ngấu nghiến làm Liên như kẻ điên. Đào cùng bé Khanh té xuống. Liên ôm chặt con chạy đi. Đạt xuất hiện nắm tay Liên lại, làm cô giãy dụa.
- Buông em ra. Để em ẵm con đi. Con của em. Con của em. Để em ẵm con em đi.
- Cô định đem con tui đi đâu?
- Con của em. Nó phải theo em.
Đạt thẳng tay ôm bé Khanh quay lại. Đến cửa phòng, ánh đèn từ bên trong rọi sáng làm vết máu đỏ lờ mờ dính trên người bé dễ dàng nhìn thấy. Không kiềm được cơn giận, Đạt dùng sức tát Liên một cái mạnh làm cô lảo đảo.
Mọi thứ bỗng nhiên im lặng, không còn tiếng la, không còn tiếng khóc. Chỉ còn có tiếng Thành đi vội trên hành lang.
Anh thảy ra trước mặt Đạt một gói giấy sau khi đã kéo Đạt tới phòng mình.
- Vàng của chú đó. Cúc nói Huệ không nhận nên gởi về. Trong đó, còn có cái thơ của Đông gởi vợ chú. À, tui có gặp Bửu, hắn nói...
Cánh cửa phòng Liên vang động. Đạt đã đập cửa rất lâu nhưng Liên vẫn không trả lời, chỉ nghe tiếng cô nức nở bên trong.
- Liên. Mở cửa. Anh hai nói đúng không? Trả lời đi! Trả lời anh đi!
.................................................
Trên chiếc áo măng tô trơn mượt, nước tuy rơi nhỏ giọt, nhưng đọng lại một lát, đã chảy thành dòng. Cúc không thể ngồi yên, phải xách dù chạy tới, bụng dạ cô như có kiến bò lổm ngổm bên trong. Bao nhiêu chuyện dồn dập đến, còn gặp cơn bão cuối mùa, đi đâu cũng ướt át và lầy lội, Cúc thêm buồn bực trong lòng.
Thành đã vô nhà khá lâu mà Bửu vẫn đứng đó dõi mắt lên ban công. Cúc vừa nhìn theo Bừu vừa ngó nghiêng về phía cổng với cái bụng nơm nớp không yên, còn hơn ăn trộm. Chẳng may Đạt ra đây thì không biết cô làm sao cho phải. Bửu mà có bề gì thì cô khó bề yên thân với Hạnh.
- Anh Bửu. Về đi anh. Mình nói hết với anh Thành rồi... chắc không sao đâu. Anh bị đau mà còn dầm mưa như vầy... Chị tư anh biết thì em khó ăn nói lắm!
Bửu chẳng quan tâm.
- Hổng ấy... anh cứ vô xe ngồi. Anh đứng ở ngoài, lỡ ai thấy thì sinh chuyện lôi thôi, cũng không giúp được chị ba cái gì. Chi bằng, anh cứ vô xe ngồi chờ, anh Đạt có thấy cũng tưởng xe người lạ, mình ngồi trong đó chờ bao lâu không được.
Nhưng cửa xe vừa mở thì Đạt lại lao ra. Cúc còn chưa kịp phản ứng thì Bửu đã bị Đạt đấm một phát vô mặt.
- Chuyện của Liên là thế nào? Tại sao cô ấy lại bị như vậy? Mày nói mau!
Bửu chẳng hề nao núng, anh quay đầu nhìn thẳng Đạt với vẻ mặt thản nhiên. Sau đó, đôi mày Bửu chau lại. Vậy là quá rõ, Đạt thực sự chưa biết gì về tình hình của Liên. Nếu không vô tình biết được, mớ thuốc anh nhờ người gởi tới đã bị Đạt đem bỏ thì Bửu đã không bất chấp để tới đây. Bửu nắm cổ áo Đạt.
- Mày đem cổ về nhà lâu như vậy rồi mà mày vẫn chưa biết sao? Nếu bữa nay tao không tới, mày sẽ để cho Liên chết phải không? Thì ra tình yêu của mày chỉ có vậy.
Sự gầy ốm xanh xao vẫn hiển hiện hằng ngày trước mắt Đạt, nhưng anh không phải thầy lang, không phải đốc tờ thì làm sao có khả năng chẩn bịnh. Hơn nữa, trái tim tràn đầy yêu thương lại xen lẫn quá nhiều thù hận và ghen ghét. Đạt không muốn thừa nhận điều Bửu nói. Đạt vung tay đấm loạn xạ, đem tất cả trút ra ngoài.
Bửu ôm đầu hứng chịu.
- Đánh đi. Mày muốn giết tao như vậy mà. Vậy thì cầm súng ra đây. Một phát bắn bắn chết tao đi.
Cúc hớt hải cầm dù chạy tới.
- Anh Đạt. Đừng.
- Cô có biết thằng khốn nạn này đã làm chị cô gì không?
Cây dù trên tay Cúc run run. Cô cúi mặt xuống đất, trả lời ngập ngừng.
- Chỉ là... tai nạn. Anh Bửu cũng không muốn.
Đạt nhếch mép.
- Thì ra, cô là đồng lõa với thằng khốn nạn này. Nếu chị cô có mệnh hệ gì, tui không bỏ qua cho cô.
Cúc đột nhiên quăng mạnh cây dù trên tay xuống đất.
- Anh nói nghe hay dữ! Vậy thì anh trả lời câu anh Bửu đã hỏi anh đi. Tại sao gần hai chục bữa rồi mà anh không biết chị tui đau nặng. Anh Bửu đã cho người đem thuốc tới tận cửa, còn dặn kĩ phải uống đầy đủ, anh lại không cho. Hay thực sự anh muốn chị tui chết?
Đạt không trả lời. Anh quay lai.
- Nói! Tại sao Liên lại bị trúng độc? Mày đã làm gì để vợ tao phải ra như vậy?
- Tại tao... Tại tao muốn cưỡng bức cổ. Không chỉ một mà rất nhiều lần.
Đạt gào lên một tiếng, nắm tay cung sẵn đấm mạnh lên ngực Bửu thật mạnh, tưởng chừng lồng ngực Bửu sẵn sàng nát vụn.
Bửu quặn người ho khục khặc.
- Tại tao. Nhưng vì mày. Là vì mày!
.............................
Lúc Đạt phá cửa xông vào thì Liên đã ngất trên nền. Bên dưới cô không chảy máu như lần trước. Sự ám ảnh về tai nạn ba năm trước được gạt bỏ, Đạt thấy có phần nhẹ nhõm. Nhưng sự nhẹ nhõm kia chẳng kéo dài quá một câu nói. Khi chiếc áo được cởi ra, Đạt không khỏi bàng hoàng.
Dưới lớp vải bông mới tinh là hình hài xương xẩu. Từng sợi gân xanh hằn rõ dưới làn da nhợt nhạt. Vết thương nơi ngực trái đã bị nhiễm trùng. Miệng vết thương sưng phồng, bắt đầu mưng mủ. Máu và nước vàng rỉ ra liên tục, tạo thành từng lớp dày nham nhở trên vùng da đỏ bầm có phần tím đen. Mùi hôi xuất hiện. Dì tám phải bụm miệng chạy ra ngoài nôn ọe.
Còn Đạt thì chỉ biết ôm cô vào lòng. Và khóc. Lần đầu tiên trong đời, Đạt muốn tự đánh chết chính bản thân mình. Tự trách, hối hận nuốt chửng lấy gã đàn ông vốn nhiều cao ngạo. So với Bửu, anh còn đốn mạt hơn gấp nhiều lần. Bởi hành động của anh có khác Bửu là bao. Khi Bửu làm thì hiển nhiên Bửu chấp nhận mang ô danh để người khác có quyền chửi rủa. Nhưng anh lại có cái danh “chồng” là chỗ dựa, che đậy cho hành động tồi tệ của mình. Câu hỏi của Bửu, Đạt không thể dõng dạc trả lời.
Đã bao nhiều lần Đào tức tối, khi bàn tay cô khiến bản năng đàn ông trong Đạt trỗi dậy, trong giờ khắc bên bờ vực của bến mê hoan lạc, Đạt đã vùng chạy về phòng. Người ta nói, vợ chồng giận nhau đầu giường, làm lành cuối giường, ắt hẳn Liên cũng từng mang hy vọng. Nên cô đã cắn răng, nén đau chịu đựng. Nhưng khốn nạn thay, đến áo cô anh cũng chẳng thèm cởi, cứ thế đè úp lên người cô cho tới khi cơ thể bên dưới gần như mềm oặt, rồi ngay sau đó bỏ lại cô nằm chơ vơ khi ham muốn trong người đã giải tỏa. Lần nào Liên cũng nắm chặt vai áo với đôi mắt nhắm nghiền, nhưng Đạt chẳng mảy may để ý, anh mặc tình dày vò cô bằng những lời nói chẳng khác gì xát muối lên vết thương rỉ máu.
Liên bị trúng độc. Còn là loại độc gì thì không biết được. Loại độc này không đủ mạnh để khiến người trúng phải bị chết ngay. Nhưng càng để lâu thì càng thể càng suy nhược. Thời gian hơn hai mươi ngày tuy có trễ nhưng lâm vào nguy cấp thế này là bởi đồng thời vết thương của cô đã hoại tử và lở loét.
Vừa nghe xong, Đạt qua phòng nắm lấy Đào giáng cho cô liên tục mấy bạt tay khiến Đào tối tăm mày mặt. Mới mấy hôm trước, Đạt đã cho Đào mời thầy về bắt mạch, chính Đào đã nói với Đạt rằng, thầy bảo Liên không sao, chỉ vì cô buồn bã mới sanh bịnh. Hóa ra, Đạt bị Đào gạt. Và cái giá phải trả là tánh mạng của vợ anh.
Đào ôm mặt co ro.
- Em thực tình không biết. Là ông thầy nói vậy chớ em dâu dám gạt cậu.
- Nếu vậy, là cô cố tình mời lang băm về để giết vợ tui phải không?
Ánh mắt Đạt đầy chết chóc. Đào sụp người ôm chặt chân anh.
- Em xin cậu. Xin cậu nghĩ chút tình... em cũng từng hầu hạ cậu... Xin cậu tha cho em.
Đạt co chân đá mạnh làm Đào văng ra một đoạn. Nhanh đang đứng trước cửa, tuy có hả hê nhưng nó vẫn sợ. Bởi Đạt quá hung hăng, chưa biết, nó lại bị “lạc đạn” lúc nào. Nó đứng ngoài cửa ấp úng.
- Bà thầu phán nói... Nói thuốc đó, là ở tuốt Tân Ninh, không phải muốn là có. Phải thân quen lắm họ mới đem xuống. Bà còn nói... cậu muốn thì tới đó xin. Có điều... Xin chưa chắc có. Thuốc phải hái trong rừng chớ đâu phải cỏ dại mà muốn mà có liền.
Nhanh thuật lại y chang lời Hạnh đã nói. Dù không trực tiếp nghe nhưng Đạt hiểu, Hạnh cũng chẳng có nhã ý cho.
Lần trước cất công đem thuốc qua tận nhà là do ý của Bửu, nay Bửu lại bị Đạt đánh không nương tay, Hạnh làm sao không giận. Suy cho cùng, cũng tại Đạt.
- Nhanh. Em quăng thuốc ở đâu?
Bữa đó, Nhanh bị một trận đòn nhừ tử nên sau khi Đạt biểu nó đem quăng, nó không có gan giữ. Bây giờ, Đạt cần, nếu kiếm không ra, không biết có đánh nó nữa hay không. Khi Đạt chạy đi thì Nhanh cũng lật đật theo sau. Nhưng không kịp.
Mấy bữa trước, Sửu đã làm cỏ, gom hết lá cây rác rưởi lại thành từng đống ở sân sau. Đạt xắn tay áo rồi bới tung tất cả để tìm.
Chủ làm thì tớ đâu dám ngồi không, Nhanh xốc vác phụ một tay. Chừng khi mấy đống rác quăng vãi khắp mặt đất thì nó mới nhớ. Bữa đó, nó cầm theo mớ thuốc chạy vô chòi ngồi khóc, sau khi quẹt nước mắt đi ra, mấy gói thuốc vẫn bỏ lại chòi.
Tém mớ cỏ còn chưa chưa kịp khô vì thiếu nắng, Đạt chạy xộc vô chòi. Lúc này, Sửu đang ngồi chụm lửa nấm ấm nước. Đạt bỏ ngoài tai lời mời của Sửu, anh đưa mắt nhìn quanh quất. Chòi trống, ngoài bộ ván với kệ chén nhỏ ở góc thì chẳng còn ngóc ngách nào để kiếm. Đạt định quay ra thì vô tình nhìn xuống bếp lửa đang tí tách. Tờ giấy dó màu vàng cháy còn một góc. Đạt ngồi thụp xuống đưa tay dập lửa. Cái nóng quá sức với da người làm anh bừng tỉnh, anh mới mới một gáo nước tạt vào.
Lúc Đạt cào tay trong đám tro còn bén lửa, Nhanh chỉ biết đứng nhìn. Đoạn, nó quay sang Sửu tỏ thái độ bất mãn.
- Chú Sửu này. Thuốc mà đem đi chụm lửa.
Điếu thuốc rê trên môi Sửu rớt xuống hồi nào không hay, vì nãy giờ anh mải nhìn theo hành động khó hiểu của Đạt. Chừng nghe tiếng trách của Nhanh, Sửu mới chắc lưỡi, rồi phân trần.
- Con Nhanh này. Làm sao chú biết? Bữa trước, chính bây nói nó là đồ bỏ đi. Củi thì ướt nên chú mới xài đỡ. Ai dè... - Rồi Sửu nhìn xuống tay Đạt – Có sao hông cậu? Mèn ơi, tay cậu phỏng hết rồi kìa! Nếu cần sao bữa trước còn đem đi bỏ? Thiệt tình tui không biết...
Đạt không còn thì giờ để phí phạm vô những chuyện khác. Anh gom hết số thuốc cháy xém đem lên phòng. Nhưng chỉ vô ích. Phần vì số thuốc bị cháy khó nhận ra, phần vì vị thuốc lạ.
Lúc kê thuốc xong, thầy lang có lời khuyên Đạt nên đưa Liên đốc tờ (bác sĩ) vì vết thương của Liên đã nhiễm trùng nặng, cần phải chữa ngay. Nhưng với tình trạng của Liên hiện giờ, ông không dám hứa chắc.
Xe chạy qua Bình Cách rồi vòng lại Kỳ Hôn, cuối cùng phải trở về chợ Mỹ. Đừng nói nhà thương Chợ Quán xa xôi, thậm chí dưỡng đường ở tỉnh lỵ cũng khó lòng đi được. Mấy ngày trời nổi bão, nước ở các vùng lân cận dâng cao, phà ngưng chạy, cầu bị gãy, ghe xuồng không ai dám chống chèo. Đạt bất lực ôm Liên trong ngực, nhìn vết thương chảy ra nước vàng trộn máu mủ thấm lên lớp vải, lại nghe tiếng rên khe khẽ bên tai, mắt Đạt không tự chủ, đỏ lên từ lúc nào. Đường sá lầy lội, chỗ lún chỗ dằn, cả người Liên xốc nảy trong tay Đạt. Ôm chặt thì sợ cô đau, ôm lỏng thì sợ cô rớt. Đi trên đoạn đường như vầy, người đang mạnh lành còn thấy bị hành xác huống chi kẻ đương lúc đớn đau. Đạt thầm khấn vái trong lòng, nếu cứu được vợ anh, giá nào anh cũng chịu.
Hết cách, Thành quyết định quay về, mời thầy giỏi về chạy thuốc. Đợi qua một vài ngày nữa, khi các phương tiện được lưu thông, anh sẽ lên ngay Chợ Quán mời đốc tờ về. Đạt không chịu, vết thương nhiễm trùng nặng, phải múc bỏ càng sớm càng tốt.
Thành đập tay lên vô lăng.
- Nhưng bây giờ không đi được! Chớ đâu phải tui ngại khó. Ra cớ sự này là tại ai? – Thấy Đạt im lặng cúi gục đầu, Thành biết Đạt đang tự trách, Liên ra nông nỗi như vầy, Đạt còn khó chịu gấp trăm ngàn lần. Thành dịu giọng nói bâng quơ – Phải chi ở đây có ai đó học đốc tờ... Hay y tá cũng được.