Editor: Lưu Ngạc
Beta: Mayar
___________
Trước khi đi ngủ, Diêu Mỹ Nhân uống một hơi cạn hết ly sữa bò nóng đã chuẩn bị, rồi mới an tâm chìm vào giấc ngủ. Cô không hề phát hiện, lỗ chân lông trên da đều mở ra, dưới ánh trăng, cả người dường như được phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo trong suốt.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ được làm bằng kính, tản mát ở trên sàn nhà, tạo thành những tia sáng lấp lánh.
Diêu Thiên Nhân ngồi bên cửa sổ cạnh bàn đọc sách, cô đang học thuộc các từ đơn trong sách tiếng Anh. Ánh nắng mặt trời chiếu trên người cô, không gian yên lặng đến hoàn hảo.
“Mỹ... Mỹ... “ Tô Tú Phương đứng ở cửa muốn gọi con gái xuống dưới ăn sáng, vừa lúc chứng kiến một màn đẹp như tranh vẽ trước mắt, bà không đành lòng phá vỡ hình ảnh này. Bà có cảm giác con gái đã thay đổi rất nhiều, gần đây không chỉ gầy đi, mà khí chất trên người cũng khác, giống như sau một đêm liền trưởng thành.
Nhẹ nhàng khép cửa lại, Tô Tú Phương vui mừng đi xuống lầu.
Diêu Mỹ Nhân không hề phát hiện việc mẹ mình đi lên, rồi lại đi xuống. Cô chuyên chú học thuộc từ, lúc trước đã quen với chuyện học thuộc các từ đơn, hơn nữa cô có khả năng xem qua một lần là nhớ, chưa tới một tiếng, toàn bộ từ đơn đã được nhớ kỹ.
Khi cô xuống lầu, cha mẹ đã ra ngoài, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên mặt bàn. Tối hôm qua nghe nói ba muốn đưa mẹ đi xem phòng ở. Hiện giờ cha mẹ không biết rõ bộ mặt của bọn họ, tạm thời cô không ngăn cản hai nhà lui tới.
Trên mặt bàn có vài bình sữa tươi, Diêu Mỹ Nhân cầm lấy một bình, gỡ ống hút cắm vào, rồi mở miệng hút. Quả thực quá mỹ vị rồi, mùi vị sữa tươi nhàn nhạt thuận theo cổ họng chảy vào trong dạ dày, cơ thể cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Uống sữa tươi xong, Diêu Mỹ Nhân mang một vài cái bánh hạt đậu đỏ và bánh móng ngựa đã hâm nóng bỏ vào hộp giữ nhiệt.
Khi cô tới bệnh viện, Thư Mạch đang rót nước, mà bà nội Thư cũng đã tỉnh, bà ngồi ở trên giường.
“Bà nội Thư, bà đã tỉnh!” Diêu Thiên Nhân vui mừng.
Thấy Diêu Thiên Nhân đến, Thư Mạch đem ly nước ấm đặt vào tay bà, tới gần nhẹ nói bên tai bà:
“Bà nội, cô gái đó là Diêu Mỹ Nhân, chính cô ấy là người gọi xe cứu thương, đưa bà tới bệnh viện đó.”
Bà nội Thư nhìn Diêu Mỹ Nhân, khóe miệng mỉm cười, gian nan mở miệng.
“Cám ơn con, cô gái nhỏ.”
Diêu Mỹ Nhân nhanh tiến đến, nhỏ giọng chào hỏi:
“Bà nội Thư, cháu là bạn học của Thư Mạch, bà mới dọn tới, nên chưa có cơ hội gặp mặt, nhà cháu ở ngay sát vách nhà bà ạ.”
“Tốt, thật tốt... Đây cũng coi như là duyên phận.” Bà nội Thư cảm thán.
“May mà có cháu, nếu không, bà già ta đã đi gặp ông nội của Thư Mạch...”
“Bà nội!” Giọng Thư Mạch hơi cao một chút, cậu không muốn nghe mấy lời như vậy, cũng không muốn tưởng tượng luôn.
“Được, được rồi, bà không nói.” Bà cũng không nỡ bỏ cháu trai lại, như vậy cậu sẽ phải cô độc một mình.
Có lẽ do thân thể mới khôi phục, bà nội Thư uống mấy ngụm nước, rồi nằm xuống nghỉ ngơi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Thư Mạch thay bà nội đắp kín mền, xoay người quay lại nhìn xem Diêu Mỹ Nhân đang ôm hộp giữ nhiệt, lông mày nhướng cao.
“Cậu muốn đưa bữa sáng cho tôi?”
Chắc là mới rửa mặt không bao lâu, nên toàn bộ tóc được Thư Mạch vén cao lên đỉnh đầu, đường nét khuôn mặt phơi bày rõ nét trước mặt Diêu Mỹ Nhân. Quầng mắt màu đen mờ mờ, đoán được rằng hai ngày nay cậu không nghỉ ngơi tốt, thế nhưng đôi mắt màu đen thâm thúy như đá quý vẫn nhìn cô đầy lấp lánh và có hồn.
Trong nháy mắt, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy hai má nóng lên một, nếu như da của cô trắng một chút, nhất định sẽ lộ.
“Ừm“. Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
“Cám ơn cậu, vậy đưa cho tôi đi.” Thư Mạch vươn tay muốn lấy.
Lúc Diêu Mỹ Nhân đưa hộp tới, không cẩn thận chạm phải tay của đối phương, trong nháy mắt, tay tê dại phân nửa, mặt càng đỏ hơn. Trong lòng không nhịn được sự khinh bỉ dành cho chính bản thân, linh hồn rõ ràng hai mươi mấy tuổi, lại còn xấu hổ với một thiếu niên, thực sự uổng công sống vài chục năm qua, không phải đối phương có dáng dấp đẹp trai sao, sao cô lại khẩn trương đến vậy.
Âm thầm thở mấy hơi, tâm trạng đã hoà hoãn lại.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, hai người ngồi hai góc trên ghế, hạ giọng, nhẹ nói chuyện với nhau.
“Ngày mai là thứ hai, cậu phải đi học, vậy bác sĩ sẽ tới chăm sóc bà nội Thư hả?” Diêu Mỹ Nhân hỏi.
“Bà nội hồi phục được phần nào, bác sĩ biết hoàn cảnh của tôi, đã tìm giúp một người hộ lí, ngày mai sẽ tới chăm sóc bà.” Thư Mạch chậm rãi mở hộp đựng đồ ăn, lập tức thấy bên trong chứa bánh ngọt.
Diêu Thiên Nhân gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, bác sĩ giới thiệu, chắc là kinh nghiệm mười phần, nhất định sẽ chăm sóc bà nội Thư thật tốt. Thế nhưng...”
Lông mày của cô không khỏi nhíu chặt, tiền chữa bệnh nhiều như vậy, hiện tại cậy ấy còn thuê hộ lí, khoản phí này cũng không ít...
“Nhưng cái gì?”
Giọng nói của cô mang theo vài phần cẩn thận:
“Nếu như, cậu cảm thấy cần, tôi có thể giúp cậu.”
Cô gái trước mặt có đôi mắt đào hoa long lanh, trong veo như nước, trong đó phản chiếu rõ bóng hình của cậu, khoé miệng Thư Mạch khẽ nhếch lên. Cô ấy đang lo lắng cậu không đủ tiền, rồi lại sợ tổn thương lòng tự tôn của cậu, nên mới không nói rõ!.
Cậu cầm lấy một cái bánh đậu đỏ, vẫn còn hơi nóng, cắn nhẹ một cái, tình cảm ấm áp truyền vào trong lòng.
“Ừm, đến lúc cần, sẽ làm phiền cậu.”
___________
Sáng sớm, lúc Diêu Mỹ Nhân tới lớp, đã có nửa già người đã ngồi vào chỗ. Trong phòng học rất yên tĩnh, mọi người chăm chỉ học tập. Học kỳ sau sẽ lên lớp mười hai, tất cả mọi người đều rất nỗ lực.
“Mỹ Nhân, chào buổi sáng.” Vu Hiểu Tuyết mới vừa ngồi xuống đã lập tức chào hỏi.
Diêu Mỹ Nhân cười đáp lại:
“Sáng tốt lành, Hiểu Tuyết.”
“Cậu đang ăn sáng sao?”
“Ừ, mình đang ăn.” Diêu Mỹ Nhân lắc lắc bình sữa bò về phía cô như muốn nói.
“Uống sữa tươi sao có thể no, hơn nữa bụng rỗng uống sữa cũng không có hiệu quả.” Vu Hiểu Tuyết nói.
Diêu Mỹ Nhân lười giải thích, mím môi cười, trả lời:
“Mình quen rồi.”
Vu Hiếu Tuyết bị nụ cười của Diêu Mỹ Nhân làm cho hoa mắt, sửng sốt một chút, mới mở miệng:
“Mỹ Nhân, mình phát hiện da cậu gần đây thay đổi theo chiều hướng rất tốt nha.”
Cô lao đến gần khuôn mặt Diêu Thiên Nhân.
“Không chỉ hết mụn, còn trắng lên, xinh tươi hơn, thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng không có.”
Càng đến gần, cô nàng càng phát ra hiện giờ da Diêu Mỹ Nhân được cải thiện rất nhiều, mặc dù không trắng, nhưng so với lúc trước, cũng tốt hơn nhiều.
Quan trọng nhất là, cô gầy đi rất nhiều. Vu Hiểu Tuyết cảm thấy Diêu Thiên Nhân lại gầy đi nữa chắc hẳn dáng dấp sẽ rất đẹp mắt.
“Mùi gì đó?” Lúc này, Vu Hiểu Tuyết đột nhiên dùng sức ngửi xung quanh, cô ngửi thấy trên người đối phương có mùi.
“Cậu... Người cậu thơm quá!”
Nhàn nhạt, ngọt ngào, lại tựa như mùi sữa dê, xen lẫn vài phần hương hoa, mùi đó thật thơm và dễ chịu.
“Cậu xịt nước hoa?” Vu Hiểu Tuyết thấp giọng hỏi.
“Không hề, có thể đó là mùi sữa tắm.” Diêu Mỹ Nhân nói đùa. Mùi này tỏa ra từ trên người, sáng nay lúc rời giường cô mới phát hiện ra, cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng may là mùi không quá nồng, chỉ cần không dựa sát vào, thì về cơ bản sẽ không ngửi được.
“Xem ra mình phải đổi sữa tắm rồi.” Vu Hiểu Tuyết không truy hỏi nữa, trêu ghẹo nói.
Kỳ thi giữa kỳ chấm dứt, kế tiếp lag khóa học mới. Diêu Mỹ Nhân đã chuẩn bị hết bài, cho nên khi ngày thitới, cô không có áp lực chút nào.
“Vào đi. “
Mỹ Nhân dừng việc ghi bài lại, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa. Thân hình cao lớn thẳng tắp đứng đó, nghe thấy lời của thầy sư, cậu bước dài bước đi vào. Diêu Mỹ Nhân không thể không cảm thán, trong đám bạn cùng lứa tuổi, chiều cao của cậu thực sự chiếm ưu thế.
Tóc che nửa gương mặt Thư Mạch, cô không thấy rõ thần sắc của cậu, thế nhưng cô rõ ràng cảm nhận được một cách rõ ràng, khi cậu thiếu niên đi ngang qua, ánh mắt khẽ lướt qua Nghiêm Thơ Lâm, dừng lại trên người cậu ta một chút.
Tay cầm bút của Diêu Mỹ Nhân nắm chặt lại trong vô thức.
Cô cho là hôm nay cậu sẽ không đi học, nên cũng không nghĩ nhiều, đôi mắt khẽ rũ xuống, tiếp tục chuyên tâm làm.
Thấy Thư Mạch đến lớp, mọi người cũng không để ý nhiều. Mọi người đã quen với chuyện Thư Mạch nói đến là đến, nói đi là đi, không còn biện pháp, người không lên lớp, cũng chính người có thành tích đứng đầu lớp.
Mặt trời ngả về phía tây, cũng đã đến lúc tan học.
Trước đây, có thể Diêu Mỹ Nhân sẽ thấy thời gian dài đằng đẵng, nhưng sau khi trọng sinh, cô rất quý trọng thời gian, đi học chuyên chú, tan học nỗ lực làm đề, việc làm mỗi ngày đều rất phong phú.
Lúc này, học sinh trong phòng học đều lần lượt thu dọn đồ đạc ra về, dần dần, lớp học chỉ còn lại Diêu Mỹ Nhân đang tập trung làm bài.
“Cách giải đề quá rắc rối, tìm một vòng, khi phân tích không chỉ chú ý tới vai trò và ứng dụng, đặc biệt hơn hết là cậu phải hạn chế việc khoanh vùng, bám sát định nghĩa.”
Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn của thiếu niên đang tuổi dậy thì vang lên bên tai Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân hoảng sợ, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần run rẩy:
“Cậu... Vẫn chưa đi?”
Nhất thời bị dọa nên tim đập nhanh, cô vô lực trừng mắt liếc nhìn Thư Mạch, người mà đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
Nhìn tiểu mỹ nhân bùng nổ, cậu mím chặt khóe môi, sâu trong đáy mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên.
“Ừm“. Cậu cầm bút của cô, rút một tờ giấy nháp, bắt đầu suy nghĩ và biểu diễn cho cô xem.
Trong phòng học vắng vẻ, chỉ có tiếng nhỏ của giấy. Rất nhanh, Thư Mạch đã tính ra.
“Nhìn có hiểu không?” Cậu đưa giấy nháp cho cô, nhẹ giọng hỏi.
Diêu Mỹ Nhân gật đầu, không hổ là học sinh giỏi nhất lớp, cách làm rõ ràng lại đơn giản dễ hiểu, tiết kiệm rất nhiều bước, cô không thể không phục.
“Cám ơn cậu.”
“So với những gì cậu giúp tôi, cái này không tính là gì.” Nói xong, cậu giúp cô thu dọn đồ đạc.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
“Hả?” Diêu Mỹ Nhân nghi ngờ nhìn về phía cậu.
“Tôi nghe nói phía ngoài trường học có tên biến thái háo sắc, những lớp khác đã có mấy học sinh nữ gặp, một mình cậu đi không an toàn.” Giọng Thư Mạch rất nghiêm túc.
Chuyện này cô cũng đã nghe, việc học sinh có thành tích tương đối cao cùng vị trí địa lý là có quan hệ, xung quanh là hồ nước và đất hoang, cảnh vật tĩnh mịch, có sự ngăn cách với bên ngoài, về hay đi đến trường học, đều phải đi qua một con đương với hai bên đều là cánh rừng. Vậy nên, hoàn cảnh như vậy rất thích hợp cho việc học tập.
Cô nghe nói, tên biến thái thường trốn ở trong rừng, chuyên quấy rầy nữ sinh, cảnh sát đã triển khai hành động, nhưng hiện giờ vẫn chưa bắt được nghi phạm.
Thế nhưng, cô chưa từng lo lắng, với vẻ ngoài như cô, trừ phi tên biến thái kia đói bụng ăn quàng mới có thể quấy rầy cô.
Nghĩ như vậy, cô liền thốt ra:
“Vẻ ngoài của tôi rất an toàn.”
Đáy mắt Thư Mạch đầy tràn ý cười:
“Tôi không yên tâm.”