Yêu Anh Thật Đau Đớn

Chương 11: Chương 11




“Em muốn anh hẹn anh ấy ra công viên đường số 3”

Dạ Khiết mỉm cười rồi gật đầu.

Cô nhưng hắn rời đi trong lòng có chút khó chịu. Người cô xem như người thân lại giống như bị cô lợi dụng thế này.

Cô ngước mắt lên bầu trời xa xăm nhìn đến một nơi nào đó.

“Anh bao giờ mới chấp nhận em..”

___________

Dạ Khâm mặc âu phục bước từ trong xe ra, toát lên một vẻ đẹp lạnh lùng.

“Hi, tiểu Khâm” cô lại mặc một chiếc váy xanh trời mát mẻ, nhẹ nhàng.

Hắn nhàn nhạt nhíu mày, em trai hắn đây là có ý gì?

“Dạ Khiết đâu?”

“À...anh ấy bận việc nên bảo em và anh đi cũng được”

Hắn nhìn xung quanh,

“Nhưng cô muốn làm gì oắt đây?”

Lý Tường Hân mỉm cưới nắm tay hắn kéo đi.

“Chúng ta hãy tự thưởng cho mình đi”

Chưa kịp nói đã bị cô lôi đến tàu lượn.







“Oẹ”

Hắn nhìn cô, thật hết nói với cô gái này.

“Chẳng phải cô là người muốn chơi sao? Sao lại thành thế này”

“Khụ...anh!...vì..trong phim mấy cặp đôi thường hay chơi cái này..khụ”

Hắn nhìn cô bật cười thành tiếng.

“Cô bị ngốc sao?”

“Người ta thành thế này anh còn nói ư?”

______________

Tối.....

“Haizzz mệt thật, thật là đi không nổi nữa a”

“Ai nói là không cần xe rồi bây giờ than vãn đây”

Cô ánh mắt cầu xin hắn như muốn nói

“Cõng em đi..!”

Bất ngờ một nhóm người bất thình lình xuất hiện.

“Lâu ngày không gặp a! Dạ phó tổng”

Hắn nhíu mày đánh giá người đàn ông thô kệch trước mắt.

“Ông là ai?”

“Chính mày đã cho tao một món quà lớn đó, Hạ gia đã mất sạch trong một đêm! Chính do thằng nhóc như mày”

Hắn nói nhỏ với cô.

“Cô chạy trước đi, đám người này tôi lo được”

Lý Tường Hân bàng hoàng sau đó gật đầu chạy ra hẻm nhỏ nấp lúng túng bấm số báo cảnh sát.

Cô lặng cầm thanh sắt định đánh người đằng sau hắn không ngờ lại càng ngày càng đông. Hắn bị bao vây bốn phía.

Cô liều mạng xông lên đánh không do dự vào người cầm đầu.

Hắn tức giận rút súng ra, nhắm vào hắn. Hắn lại sắp giải quyết xong tất cả, nghe thấy tiếng súng.

“Đoàng”

Hắn định thần, cầm tay tên họ Hạ lật ngược hắn.

Dạ Khâm nhanh chóng đến gần Lý Tường Hân đang bất tỉnh nhân sự.

Phát súng vừa nãy là đó cô nhận thay, hắn sợ hãi, run bần bật ôm cô chạy nhanh đến bệnh viện gần đó.

Đi qua đi lại nửa giờ, hắn lại càng khẩn trương hơn.

Hắn sợ cái cảm giác này, lúc trước...

Lưu Hy cũng vậy....

Hắn không muốn ai nữa vì hắn mà chết! Nhất là cô gái đó.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.