Gì đây? Bảo Minh mới thật sự là người phải bị đá, vậy mà không ngờ người bị lại là tôi. Chết tiệt, sao tôi lại khóc chứ? Rồi cậu ta sẽ hối hận khi đã bỏ rơi tôi.
Tôi đứng dậy, khịt khịt mũi và đưa tay lau nước mắt. Ở một mình trong nhà thật sự rất chán và cảm thấy cô đơn. Tôi bước ra mở cửa, trời tối khá mát, cũng chẳng còn giọt mưa nào. Nhưng giờ làm sao mà có hứng đi dạo chứ?
Tôi cứ đứng lặng yên trước cửa, đơ người ra như một pho tượng. Cho đến khi một chiếc xe đỗ phịch trước cổng nhà tôi, Minh Tú bước xuống, nheo mắt lại nhìn tôi.
Lúc này tôi vẫn đơ người ra, và anh lên tiếng. - Em đứng đấy làm gì vậy?
Tôi giật mình và chớp chớp mắt nhìn anh. - À, em định ra ngoài thôi.
Minh Tú nhìn tôi một cái thật lâu rồi ngước đầu nhìn lên trời, nói. - Trời cũng đã tối rồi, giờ này không nên ra ngoài đâu.
- Ừm, tại ở nhà có một mình nên em... - Tôi gãi đầu, cười cười nói và bỗng khựng lại khi nhớ đến cảm giác cô đơn, cảm giác bị bỏ rơi và bị tổn thương. Trái tim lại nhức nhói, đau đến khó thở.
Minh Tú lại nhìn tôi chằm chằm rồi anh chợt mỉm cười. - Em có muốn đi cắm trại ở nhà anh không?
- Hả?
Minh Tú dẫn tôi vào cái sân rộng lớn của biệt thự nhà anh. Ở trên một cái cây cao to có một ngôi nhà nhỏ, Minh Tú đỡ tôi và tôi trèo lên đấy. Ngôi nhà nhỏ trông rất dễ thương và sạch sẽ, tôi ngồi xuống thềm và buông thỏng chân xuống dưới, tha hồ đung đưa, Minh Tú cũng ngồi cạnh tôi.
Chúng tôi ngồi một lúc lâu, Minh Tú chợt quay qua hỏi: - Em và Bảo Minh sao rồi?
Đấy là câu hỏi mà tôi muốn tránh nhất.
Tôi nhún vai. - Thì như anh đã nói, tụi em kết thúc rồi.
- Bảo Minh đã gọi cho anh. - Anh nhìn tôi rồi ngước lên trời. - Anh đã rất lo cho em, nhưng khi vừa chạy xe qua, anh lại thấy em rất ổn.
Tôi khẽ nhíu mày. Bảo Minh đã gọi cho Minh Tú, nhưng mà cậu ấy đã nói gì? Tôi vội lắc mạnh đầu, cậu ấy nói gì thì chẳng liên quan gì đến tôi, tôi cũng chẳng muốn biết, từ giờ tôi và Bảo Minh đã kết thúc thật sự. Kết thúc mối tình đầu của tôi.
Minh Tú định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại tôi reo lên, trên màn hình hiện lên tên của nhóc Mi.
[Chị đang ở đâu vậy? Bảo Minh chia tay chị sao? Tại sao chứ? Vì Tường Vy hả?] - Giọng nói của Mi Mi có vẻ như đang rất lo lắng cho tôi.
Tôi mỉm cười và nói. - Chị ổn, chị đang ở... - Tôi quay qua Minh Tú, anh ấy ra hiệu cho tôi đừng nói tôi đang ở đây. - ...nhà.
Mi Mi nói giọng nghi hoặc. - [Không phải, em đâu có thấy chị ở nhà đâu.]
- Em đang đứng trước nhà chị sao? - Tôi mở to mắt và thốt lên vì bị cô bé phát hiện ra là mình nói dối. Tôi vội nói. - Chị đang ở nhà bạn, vậy thôi nhé!
Tôi vội cúp máy.
- Uầy! - Minh Tú thở hắt ra một cái, anh nhảy xuống phía dưới và đỡ tôi xuống.
Bất chợt tôi nhớ đến cái lúc mình bị nhốt trong phòng và đã nhảy từ cửa sổ xuống. Bảo Minh đã đỡ tôi và bị thương ngay chân. Tất cả ký ức này thật khó quên.
Do chẳng để ý xung quanh, tôi đã trượt chân và té nhào xuống dưới. Và Bảo Minh đã dang rộng hai tay ra và đỡ lấy tôi. Đúng vậy, chính là cậu ta.
- Em không sao chứ? - Giọng Minh Tú vang lên và tôi mở to mắt nhìn anh.
- Minh Tú sao? - Tôi vội đứng dậy và kéo anh lên. Thì ra lúc nãy chỉ là ảo giác...
Chúng tôi rảo bước quanh sân và đột nhiên cô cún Di Di của Minh Tú chạy ù ra ngoài và nhào tới anh.
Không giấu được sự tò mò, tôi quay qua hỏi. - Tại sao anh lại đặt tên nó là Di Di chứ?
Minh Tú chỉ mỉm cười, không nói gì cả. Anh ngồi lên xe và chở tôi về. Tới khi về đến nhà tôi, anh mới quay người qua nhìn tôi và nói. - Nếu có ai đó nói với em rằng: “Anh yêu em hơn người yêu cũ của em đấy.” Thỳ em cứ tin nhé!
- Hả? - Tôi to mắt nhìn anh và hả một tiếng khá to. Cho đến khi xe anh chạy vụt đi, tôi vẫn cứ đứng đấy, trợn mắt lên như không thể nào tin được điều mình vừa nghe.
Ý anh ấy là gì? Sao lại nói với tôi như thế? Không phải anh ấy thích Tường Vy sao?
Vừa bước lên phòng, tôi nhận được tin nhắn của một số lạ: “Ngày mai bạn qua chỗ mình ngồi đi, chúng ta sẽ đổi chổ.”
Trái tim lại đau nhói lên, tay tôi run run và xém làm rơi cả điện thoại. Cách xưng hô như thế này không ai khác, chỉ có Tường Vy mới xưng hô như thế với tôi.
Cô ấy muốn tôi đổi chỗ cho cô ta? Đổi thì đổi, tôi cũng chẳng muốn ngồi bên cạnh một tên Bad Boy dở hơi nữa.
***
- Nè, hôm qua mình đã nói rồi mà, bạn phải sang chỗ mình ngồi chứ? - Giọng Tường Vy vang lên nhỏ nhẹ, làm tôi giật mình ngẩng mặt lên.
- À mình... - thật sự không muốn đổi chỗ. - ...không thể đổi, cô mà biết là sẽ bị phạt đó.
Tôi gãi đầu và cười xòa. Tường Vy cũng vui vẻ nhìn tôi. - Bạn đừng lo, mình đã xin phép cô rồi.
Tôi khẽ liếc qua phía bên cạnh, nơi chỗ ngồi của Bảo Minh vẫn đang trống không. Cậu ấy vẫn chưa tới, sao hôm nay lại tới trễ vậy? Nhỡ cậu ấy đã quên hết những chuyện hôm qua thì sao? Ngước lên nhìn Tường Vy thì bắt gặp ánh mắt chờ đợi của cô ấy. Không còn cách nào, tôi đứng lên và đeo balô lặng lẽ bước xuống chỗ bàn gần cuối của Tường Vy.
Tiếng chuông vừa reng lên tôi mới thấy bóng dáng Bảo Minh bước vào. Cậu ấy khựng lại khi thấy Tường Vy ngồi chỗ-đáng-ra-tôi-phải-ngồi, rồi anh quay qua chỗ cũ của Tường Vy và chạm mắt tôi. Bốn mắt cứ nhìn nhau và tôi cảm thấy hơi nhói ngay tim, lập tức cúi mặt xuống, không muốn cậu ấy nhìn thấy nước mắt tôi đang rơi.
Mọi thứ cứ trôi qua như thế, vẫn cứ yên bình như mọi ngày, và tôi cũng đang cố gắng vượt qua nỗi đau. Nhưng tôi vui là mình không hề một mình, bên cạnh tôi còn có Minh Tú, Bảo Mi, Minh Vương, đội bóng và cả Ngọc Anh cũng lâu lâu gọi điện cho tôi.
Mới chớp mắt mà hai tuần đã trôi qua, kì thi cuối kì cũng sắp đến. Và tôi đã nghĩ mình hoàn toàn tự do, nhưng rồi, vẫn bị níu chân bởi những nỗi nhớ...
Tôi nhớ Bảo Minh.
Nhớ cậu ấy điên cuồng.
Cảm thấy trống trải và cô đơn.
Luôn hồi tưởng lại những kỉ niệm mà chúng tôi từng có.
Và khóc...
Đó là những gì tôi đã làm khi phải ở nhà một mình để ôn thi.
Mà mọi người biết không, trong một ngày không đẹp, trời mưa tầm tã, không khí lành lạnh xen chút những nhớ thương. Bảo Minh đột nhiên gọi điện cho tôi...