Tôi lững thững bước về nhà. Thật sự là tôi đang bị sốc nặng. Người Tường Vy thích thật sự chính là Minh Tú chứ không phải Bảo Minh, vậy mà tôi cứ nghĩ...
Minh Tú quyết định bước ra đi khi chị của mình vừa mới mất và nhường Tường Vy cho Bảo Minh. Anh muốn cô thật sự hạnh phúc cho nên cô đã sống rất vui vẻ bên cạnh Bảo Minh.
Đó cũng là lý do vì sao cô luôn cười, cho dù bị Ngọc Anh hành hạ đến thế nào cô cũng cố gắng nở một nụ cười. Nhưng trái tim cô luôn nhớ đến Minh Tú.
Tôi vừa mở cửa thì thấy Minh Tú từ trong bếp bước ra. Anh ngạc nhiên nhìn tôi và mỉm cười, tôi cũng phì cười và nhướng mày lên hỏi anh: - Trông anh đã khỏe nhiều rồi nhỉ?
Nghe vậy anh liền chạy lại ghế sofa và nằm dài lên đấy, tay đưa lên trán, ra vẻ mệt mỏi, giọng nói mếu máo như con nít:
- Đâu có, anh cảm thấy chóng mặt và mệt lắm nè!
Tôi khoanh hai tay lại, lườm anh, môi khẽ nhếch lên: - Vậy anh mau uống thuốc đi, em mới mua nhiều lắm đó. Mẹ dặn anh phải uống, nếu không đừng hòng mẹ cho đến đây chơi nữa.
- Em đang chơi anh sao? - Minh Tú ngồi bật dậy, anh ngước lên nhìn tôi: - Vừa nãy anh chỉ nghe mẹ em nói là mua cháo cho anh thôi mà.
- Kìa, anh khỏe lại rồi kìa. - Tôi đảo tròn mắt nhìn anh và bước vào trong bếp.
Minh Tú thở hắt ra một cái rồi nhảy xuống ghế, chạy vào trong bếp cùng tôi: - Nói thì nói chứ anh cũng còn mệt chút chút. - Anh chợt mỉm cười nhìn tôi dịu dàng. - Cám ơn em nhiều lắm.
Trái tim tôi chợt đập mạnh, gương mặt đỏ lên, đưa tay vén tóc qua, tôi cười nói: - Có gì đâu.
Minh Tú từng là một người lạnh lùng, vậy mà giờ anh đã thay đổi nhiều hơn tôi nghĩ. Bây giờ nhìn anh, tôi cứ hồi tưởng về gương mặt của Minh Tú khi ở bên cạnh Tường Vy, hay lúc nói chuyện, đi chơi cùng cô ấy, những bức hình trong quyển album. Chắc hẳn đó chính là gương mặt này. Anh đã cười dịu dàng với tôi như là với Tường Vy.
Bất giác tôi nhớ đến câu chuyện của cô ấy, người cô ấy thích là Minh Tú. Nhưng cô ấy đã lấy mất bạn trai của tôi, khiến cho tôi phải đau khổ rồi còn gì.
Tôi...sẽ không để cô có được Minh Tú.
Tôi đang mở gói cháo và chợt khựng lại, ngước đầu lên nhìn anh đang đứng bên cạnh. Minh Tú chợt quay qua nhìn tôi.
- Anh à! - Tôi lên tiếng, quay mặt nhìn vào gói cháo trên tay. - Hay là em yêu anh nhé? Để em có thể quên đi quá khứ của em, một quá khứ ám ảnh em suốt thời gian quá dài... Em muốn có một ai đó giúp em đứng dậy, giúp em thoát khỏi cái vòng vây này, và giúp em tin tưởng rằng con trai trên đời này, ít nhất còn một người yêu thương em...
Tôi chưa kịp nói hết thì đã bị chặn lại bởi nụ hôn của anh. Do quá bất ngờ, tôi chẳng biết phải làm gì. Và...và...sức nóng của anh dường như đang lan tỏa khắp người tôi.
***
Kỳ thi quan trọng nhất cũng tới, cả đội bóng đều lao đầu vào học vì do là năm cuối. Minh Tú luôn qua nhà tôi và ngồi học bài, ở bên anh tôi cảm thấy rất vui, và tôi biết chắc anh cũng vậy.
- Uầy, bọn anh còn phải thi tốt nghiệp nữa cơ. - Minh Tú nằm trên đùi tôi, tay cầm một xấp giấy và than thở.
Tôi phì cười: - Hiếm khi có một công tử nhà giàu như anh lại siêng học đến thế.
Minh Tú nhíu mày nhìn tôi: - Anh nghĩ ta cần phải ăn cái gì đó.
Thế là tôi và anh cùng đi bộ ra ngoài và tìm kiếm gì đó để ăn, Minh Tú nhìn tôi cười nói rất vui vẻ, gương mặt anh trông rất hạnh phúc. Nhưng tôi...
- Thiên Di? - Bảo Minh cùng cô em gái đang đứng trước mặt chúng tôi, mắt cậu ấy mở to nhìn tôi.
Mi Mi khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn xuống bàn tay của Minh Tú đang nắm chặt lấy tay tôi, cô nhóc nhướng một bên mắt lên hỏi: - Hmm, chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy?
Đứng ngây người ra nhìn nhau một lúc lâu, Bảo Minh đút hai tay vào túi, trừng mắt nhìn Minh Tú và ra hiệu cho anh ấy đi theo mình. Đến lúc hai người họ đi xa được một khoảng, nhóc Mi quay qua nhìn tôi, vẻ mặt tò mò hiện rõ: - Chị và Minh Tú đang quen nhau sao?
Tôi gật đầu và khẽ thở dài, nhóc Mi nói tiếp: - Anh ấy hình như đã thích chị lâu rồi đấy.
- Hả? - Tôi quay qua và to mắt nhìn cô bé. - Là sao?
Mi Mi khoanh hai tay lại và rảo bước trên công viên, tôi lập tức đi theo cô nhóc, Mi nói: - Hiệu trưởng của trường chính là chú của Minh Tú, lúc anh mới về nước, chú ấy đã cho anh một chú cún bé xíu và Minh Tú không suy nghĩ gì cả, liền đặt tên nó là Di Di. - Mi Mi ngừng lại một chút, quay đầu lại nhìn tôi và nói tiếp: - Có lẽ trước lúc đó anh ấy đã yêu chị.
Tôi chợt nhớ đến cái lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau, nó không tuyệt vời tẹo nào, chúng tôi gặp nhau trong hoàn cảnh rất tồi tệ.
Lúc đấy tôi đang hấp tấp chạy đến phòng giáo viên để nộp bài chép phạt, vụng về thế nào mà chân này móc vào chân kia, té nhào ra phía trước một cách êm ái. Bởi vì lúc đó tôi không ngờ là mình đang nằm gọn trên người Minh Tú. Những tờ giấy chép phạt bay từ tung, tôi vội đứng dậy và nhặt lấy chúng. Nhưng khi nhặt được một nửa thì bỗng một nửa còn lại hiện ra trước mặt tôi, là anh đã đưa cho tôi. Có lẽ lúc đó anh đã kịp nhìn tên tôi.
Chỉ thế thôi mà anh đã thích tôi sao? Không phải thế, là do tôi giống Tường Vy nên mới làm rung động trái tim anh trong lần gặp đầu tiên.
Tôi bước đi tìm kiếm Minh Tú thì chợt thấy bóng dáng quen thuộc của anh và Bảo Minh đang đứng nói chuyện với nhau. Và khi nhìn thấy tôi, Bảo Minh chẳng nói gì và bước ngang qua tôi, cùng nhóc Mi đi về.
- Chúng ta đi thôi! - Minh Tú chạy đến và nắm lấy tay tôi rồi kéo đi.
Nhưng tôi chợt khựng lại rồi rụt tay của mình về, ngước mắt lên nhìn anh và nói nhỏ nhẹ: - Em phải về nhà ôn thi nữa, anh cũng mau về đi.
Minh Tú nhíu mày nhìn tôi hồi lâu cho đến khi tôi quay đầu bước đi anh mới đi theo.
Tôi thật sự rất muốn biết vừa nãy anh và Bảo Minh đã nói gì nhưng tôi lại không thể hỏi anh, và tôi cũng không muốn chuyện đó làm tôi phải nhớ đến cậu ấy, một lần nữa.
***
“Thi tốt nhé em! Anh yêu em!”
Đó là tin nhắn của Minh Tú gửi cho tôi khi tôi chuẩn bị vào phòng thi. Tôi cười nhẹ, đưa những ngón tay loay hoay trả lời tin nhắn của anh. Chỉ vỏn vẹn một từ “Fighting” và kèm theo đó là một icon mặt cười.
Cứ như thế, tất cả những bài thi của tôi dường như đã làm rất tốt. Mọi thứ dường như rất suôn sẻ, tôi được cả đội bóng mời đến ăn mừng ngay tại sân bóng vì mọi người đều thi rất tốt.
Và tôi cứ nghĩ mọi thứ đã ổn, cuộc sống của tôi đã ngừng chao đảo. Nhưng không, nó không hề như tôi nghĩ khi biết được một sự thật động trời:
Bảo Minh chưa bao giờ hết yêu tôi.
- Tôi đã hỏi chú rồi, kết quả thi của cậu thật sự rất tốt.
Giọng Minh Tú vang lên đều đều, và “chú” có nghĩa là thầy hiệu trưởng. Anh khoanh hai tay trước ngực và nhìn Bảo Minh.
- Tôi biết mà, giờ anh nên thực hiện lời thỏa thuận đi. - Bảo Minh đút hai tay vào túi quần, cậu ấy ngước đầu lên nghênh mặt nhìn Minh Tú.
Anh cười khẩy một cái và móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa xe và một chiếc điện thoại, anh chìa chúng ra trước mặt Bảo Minh, nói: - Đây, trả cậu đấy.
Nhưng Bảo Minh lại không lấy, cậu ấy nheo mắt nhìn chúng rồi hướng ánh mắt của mình lên đôi mắt lạnh tanh của Minh Tú, môi khẽ nhếch lên và nói:
- Tôi đâu có nói là muốn chúng.
- Chứ cậu muốn gì? - Lập tức ánh anh mở to ra nhìn Bảo Minh.
- Thứ tôi muốn là anh...hãy rời xa Trần-Thiên-Di.
Bảo Minh nhấn mạnh ba chữ cuối và tôi chợt giật mình. Cậu ấy không muốn tôi đến với Minh Tú, cậu ấy ghét điều đó, bởi vì cậu ấy còn yêu tôi?
- Tại...tại sao? Cậu có biết mình đã làm cô ấy tổn thương đến thế nào không? - Minh Tú với vẻ phẫn nộ quát lớn, nhưng gương mặt của Bảo Minh vẫn bình thản, chẳng có tý cảm xúc. - Nghĩ sao mà còn nghĩ đến chuyện đấy, bây giờ cô ấy là của tôi, cô ấy sẽ không...
Bảo Minh đột nhiên cắt lời anh bằng một cú đánh vào đầu. Tôi lẫn Minh Tú ngỡ ngàng nhìn cậu ấy.
Bảo Minh lườm anh và cười khẩy: - Cao Minh Tú lạnh lùng ngày nào đã trở thành một người trẻ con và lo sợ bị mất một cô gái rồi sao?
- Cái thằng này, bây giờ mày mới biết sao? - Ánh mắt Minh Tú ánh lên sự bực tức, anh nghiến răng nhìn cậu ấy và nói.
Bảo Minh cũng không vừa, cậu đáp trả bằng một cái cười khẩy: - Thật không ngờ, tôi cứ tưởng anh yêu Tường Vy lắm...
Bốp! - Cú đấm như điện lao vụt đến gương mặt Bảo Minh, cắt ngang câu nói của cậu ấy.
Không chần chờ gì nữa, hai người lao vào nhau đánh đấm tơi tả, cho đến khi cả hai kéo nhau ra bên ngoài sân bóng, mọi người mới hốt hoảng, mắt trợn to, miệng há hốc ra. Bảo Minh và Minh Tú vẫn không chịu dừng tay, họ đánh rồi lại đấm làm đổ hết cả bàn ăn to lớn. Mặt người nào người nấy dường như đã sưng tấy lên. Cả đám không ai dám vào can ngăn, quá luống cuống, tôi đã lao vào và đỡ cú đấm của Minh Tú thay Bảo Minh.
Anh đấm thẳng vào đầu tôi khiến tôi chóng mặt, mọi thứ như tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, cả người tôi ngả xuống nền đất êm ái. Không, đó không phải là nền đất ở sân bóng, mà chính là người của Bảo Minh. Tôi đang nằm gọn trên người cậu ấy.
Loáng thoáng tôi nghe được tiếng ai đó gọi tên mình và ai đó đã đỡ tôi dậy. Và lại thêm nhiều tiếng đánh đấm và cãi nhau, rất nhiều tiếng ồn, và sau đó không một tiếng động, chỉ nghe thấy mùi thuốc sát trùng khó chịu.
***
- Sao em lại gọi thầy hiệu trưởng đến?
Giọng nói của Tường Vy đã đánh thức tôi dậy. Khẽ mở mắt nhìn chung quanh, hầu như mọi thứ đều là màu trắng, toàn là mùi thuốc sát trùng.
Ở bệnh viện sao? Sao tôi lại ở đây?
Từ phía bên cạnh, nhóc Mi và Tường Vy đang ngồi nói chuyện gì đó, không hề để ý đến tôi.
- Chứ em làm sao can họ được chứ. - Mi Mi nói và quay lưng về phía tôi nên tôi chẳng thấy được mặt của cô bé. - Chị đừng lo, chú của Minh Tú sẽ không làm gì hai người họ đâu.
Họ đang nói cái gì thế? Tại sao lại có thầy hiệu trưởng ở đây? Hai người họ là ai?
- Ủa bạn dậy rồi hả? - Tường Vy nhìn tôi và cùng Mi Mi bước đến.
Tôi liền lật đật ngồi dậy: - Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhóc Mi nhìn tôi hồi lâu rồi quay qua nhìn Tường Vy.
Thì ra ngay lúc đó cô nhóc đã chạy đến và báo cho thầy hiểu trưởng - chú của Minh Tú - để thầy có thể can ngăn. Và bữa tiệc nhỏ ngay tại sân bóng cũng tan tành.
“Thứ tôi muốn là anh...hãy rời xa Trần-Thiên-Di.”
Tôi chợt khựng lại, thoáng nhớ ra điều gì đó, tôi liền quay qua hỏi: - Minh Tú và Bảo Minh đâu rồi?
***
Lập tức tôi xin xuất viện và Minh Vương chở tôi đến trường.
Minh Tú đã đánh tôi, dù biết đó là anh không hề cố ý, nhưng tôi cảm thấy rất giận anh khi anh lại mất bình tĩnh đến thế. Còn về việc Bảo Minh chưa hề hết yêu tôi, chuyện này...không biết nên vui hay nên buồn.
Bảo Minh còn yêu tôi sao? - Tôi thoáng nở một nụ cười nhẹ...
Minh Tú và Bảo Minh bước ra từ phòng hiệu trưởng, quần áo xốc xếch, gương mặt trầy trụa và có vài chỗ sưng lên. Nhưng nét đẹp của hai người họ vẫn cứ tỏa sáng, đẹp đến mê hồn.
- Thiên Di, em không sao chứ? - Minh Tú chạy lại và nhìn vết thương trên đầu tôi.
Cùng lúc đó, Bảo Minh cũng lên tiếng, nói với vẻ lo lắng: - Ngốc thật, sao cậu lại đỡ cho mình chứ?
Tôi mỉm cười, chỉ cần hai người trở về làm anh em với nhau, cho dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng đều bỏ qua hết. Đằng này cả hai lại đảo ngược tính cách với nhau: Bảo Minh thì chững chạc, có phần lạnh lùng, Minh Tú thì lại hay xuất hiện với vẻ trẻ con và thường mất bình tĩnh. Rốt cuộc họ bị làm sao thế?
- Anh/Mình xin lỗi! - Hai người đồng thanh lên tiếng làm tôi giật mình và ngớ người ra. Gì chứ, được các chàng trai đứng trước mặt nói lời xin lỗi với mình thì đúng là không thể nhịn cười được.
Nhưng có phải họ đánh nhau là vì tôi?
Hình phạt của Minh Tú và Bảo Minh là quét lá ở sân sau của trường trong vòng một tuần. Đó đúng là một cực hình, giữa trưa nắng nóng thế này lại phải cầm chổi mà đi quét lá, lại còn là hai chàng trai đang nổi trong trường nữa chứ, thật mất mặt.
Nhưng do là năm cuối cho nên Minh Tú còn phải ôn bài để thi tốt nghiệp, không muốn làm chú của mình tức giận nữa, anh đã nhờ tôi làm công việc thay anh.
Và không khí càng ngày căng thẳng hơn khi nơi đó yên tĩnh đến khó chịu, chỉ có những tiếng quét lá, và chỉ có tôi và Bảo Minh ở đấy.
- Cậu cứ tìm chỗ nằm nghỉ đi, chỗ này để mình. - Bảo Minh nói nhưng mắt không nhìn tôi, cậu vẫn loay hoay bàn tay, tiếp tục quét những chiếc lá vàng, xanh đủ màu.
Tôi mỉm cười và bước đến và ngồi xuống một gốc cây gần đó, lau đi vài giọt mồ hôi và nằm xuống.
- Vết thương trên trán đã đỡ hơn chưa? - Nằm một lúc lâu, tôi chợt giật mình, ngồi bật dậy thì thấy Bảo Minh ngồi cạnh mình từ lúc nào.
Tôi mỉm cười: - Ừm, cũng đỡ hơn rồi.
- Lần trước chắc cậu đã nghe hết rồi nhỉ?
Bảo Minh lên tiếng và tôi nhíu mày suy nghĩ. Có lẽ cậu ấy đang nói về việc thỏa thuận hôm trước, cậu ấy không muốn tôi và Minh Tú đến với nhau.
Tôi gật đầu và Bảo Minh tiếp tục nói: - Tất cả đều là thật. Mình rất xin lỗi cậu, về những việc đã xảy ra. Thời gian vừa qua đã cho mình thấy mình chưa bao giờ hết yêu cậu. Mình thừa nhận là mình có nhớ đến Tường Vy. Những nơi mình đến, những việc mình làm đều khiến mình nhớ đến cô ấy. Nhưng xin cậu đừng giận vì chuyện đó, bởi mình không phải là người mau yêu mau quên...
Bảo Minh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói không ngừng nghỉ. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt cậu ấy, nó ánh lên một vẻ gì đó rất chân thật. Và một thoáng tôi cảm thấy trái tim minh đang đập nhanh hơn bình thường.