Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 11: Chương 11




Sau khi lượn lờ được vài vòng, Dương bắt đầu cảm thấy chán. Đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng: “về lớp học võ”. Nghĩ sao làm vậy, cô nhanh chóng về nhà lấy võ phục rồi leo lên xe, thẳng tiến trung tâm luyện võ.

Mới đặt chân vào sảnh, một tiểu sư đệ mồ hôi nhễ nhại nhận ra cô đã chạy ra chào đón:

- Đại sư tỉ anh minh thần vũ, lâu lắm rồi sao tỉ mới tới đây vậy?

- Sư đệ ngoan, sư tỉ ta phải nhập học trường mới, nên giờ mới có thời gian đến thăm sư phụ và các sư đệ đây.

- Vậy ạ? Trùng hợp thật, đại sư huynh cũng đang ở đây. Hai người cứ như hẹn trước vậy, đi là cùng đi, đến là cùng đến.

- Vậy sao? Vũ cũng ở đây à?

- Dạ, tỉ mau tới kìm cơn điên của sư huynh đi, đệ thật sự chịu không nổi rồi.

Dương nhìn lại bộ dạng thảm thương của tiểu sư đệ một lần rồi tự dưng vỡ lẽ. Hẳn hắn đã bị Vũ bắt tập cùng. Đại sư huynh nói mà không chấp pháp cũng chết, chấp pháp cũng bị Vũ đánh cho tơi tả. Xem ra tên này chọn cách thứ hai. Nghĩ tới đó, cô đột nhiên mở lòng cảm thông với tiểu sư đệ. Cô nói vài câu rồi tiến tới chào hỏi sư phụ. Sau khi chào hỏi xong, cô tiến tới chỗ Vũ đang ngồi nghỉ. Bộ võ phục Karatedo trắng muốt, ở giữa thắt một cái đai đen, bộ quần áo khiến anh trở nên nam tính hơn, khuôn mặt đẹp trai cùng với đôi mắt đẹp như dòng suối khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô nói:

- Trần Hàn Vũ, sao cần làm khó tiểu sư đệ chứ, muốn đấu hãy đấu với tôi.

Vị tiểu sư đệ nào đó thấy mình đã có sư tỉ bảo hộ, liền đứng sau vẫy đuôi nhiệt tình, luôn miệng hô to: “Phải đó, phải đó”. Vũ liền lườm hắn một cái, cái miệng quạ kia đã im bặt. Anh nhẹ nhàng buông một từ: “Được”.

Mấy tiểu sư huynh đệ gần đó thấy hai đại sư tỉ và đại sư huynh anh minh thần vũ của họ chuẩn bị thi đấu với nhau thì bắt đầu vây lại, ngay cả sư phụ cũng tò mò đến xem.

Dương đi vòng một lượt, bộ võ phục trắng tinh và một sợi đai đen thắt ngang hông càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hơi nheo lại, trong sáng và sâu thẳm như một con suối trong rừng sâu, như không vương chút tạp chất nào, đôi môi căng mọng gợi cảm. Cô lắc lắc đầu, vừa đi vừa nhảy để thực hiện động tác khởi động.

Bên kia Vũ cũng chẳng kém, ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười kiêu ngạo, thi thoảng lại tung một đòn hờ, nói lớn:

- Nguyễn Hoàng Dương, nếu cậu không muốn khuôn mặt của mình sưng như cái bánh bao thì giờ rút lui còn kịp.

- Ha ha, Nguyễn Hoàng Dương này mà sợ sao? Tiểu sư đệ, mau đi chuẩn bị cho hắn bát nước tráng nồi. Đề phòng tí nữa hắn thua lại nổi cơn điên hại đệ.

- Lợn mà cũng biết cắn người quá nhỉ?

Dương không muốn nói nhiều với Vũ nữa, cô bắt đầu xuất chiêu. Cô tóm chặt hai vai của Vũ, bước lên quật anh ngã xuống đất. Xung quanh vang lên tiếng reo hò: “Hay, hay lắm” khiến cô càng thêm phấn khích. Trần Hàn Vũ không kịp phòng bị nên để Dương chiếm ưu thế, cộng thêm tiếng reo hò tán thưởng, lửa giận bốc lên, anh đứng lên khỏi mặt đất, hai tay nắm chặt vai cô, chân chỉ đá nhẹ vào hạ bàn đã khiến cô không giữ được thăng bằng mà cùng ngã xuống. Tiếng reo hò cổ vũ lại càng như bùng nổ. Hai người đã thăm dò thực lực của nhau xong, cùng nhào vào. Lần này cả hai đều đã có phòng bị trước, anh tới tôi tránh, cô tới tôi tránh, không thể nào đánh trúng đối phương được. Mồ hôi của cô bắt đầu tuôn ra. Khi hai người chuẩn bị liều mạng thì có một vị tiểu sư đệ không khách khí nhảy vào:

- Trần sư huynh, có cuộc gọi khẩn, em trai huynh hình như nhập viện rồi.

- Cái gì? – Hai người đồng thanh đáp.

Vậy là Dương và Vũ chẳng kịp thay võ phục đã hớt hơ hớt hải chạy vào bệnh viện. Khi tới nơi thì đã thấy mẹ anh đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo âu. Vũ chạy tới bên cạnh hỏi gấp:

- Mẹ, Quân đột nhiên sao lại như vậy?

Bà thấy con trai đến thì cũng có chút an tâm hơn. Nhưng nghĩ tới đứa con tội nghiệp đang một mình chống chọi với tử thần trong phòng cấp cứu, bà lại sụt sùi:

- Mẹ cũng không biết, nó đang chơi ngoài vườn thì đột nhiên ngất đi, mẹ hoảng quá chẳng làm được gì, đúng lúc bác Lan hàng xóm đi quá nên đã gọi cấp cứu giúp mẹ. Vừa rồi mẹ bảo bác ấy về rồi.

Vũ thấy mẹ đau khổ lòng bỗng thấy chua xót. Anh dìu mẹ sang hàng ghế chờ cạnh phòng cấp cứu rồi ân cần nói:

- Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu, nó là đứa mạnh mẽ mà.

- Đúng thế, Quân là đứa trẻ ngoan, ông trời sẽ không cướp nó đi khỏi tay mẹ đâu.

Dương thấy bác gái như thế thì cũng động lòng, cô cũng lại gần an ủi. Cùng lúc đó, bác sĩ cũng vừa đi từ trong phòng cấp cứu ra. Anh ta lấy khắn lau mồ hôi. Mọi người lập tức chạy lại hỏi han:

- Bác sĩ, em tôi không sao chứ? Có phải ngất tim[11] không?

- Ha ha, người nhà không cần lo lắng, cậu ấy không sao cả. Chẳng qua vì cậu ấy dùng thuốc trị bệnh tim, nhất thời gây phản ứng phụ ức chế hô hấp nên không đủ oxy lên não thôi. Đợi cậu ấy nghỉ một chút là có thể xuất viện rồi. Tim cậu ấy không có vấn đề gì.

- Thật sao bác sĩ. – Mẹ anh vui mừng ra mặt.

- Bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân.

[11] ngất tim có thể gặp trong tất cả các bệnh lý của tim mạch.Ở những người bị bệnh tim, khi có thêm một yếu tố bên ngoài tác động vào như hốt hoảng, lo sợ, căng thẳng quá mức, làm việc gắng sức hay dùng thuốc không đúng làm cho người bệnh ở trong tình trạng tim ngừng đập trong một thời gian rất ngắn, mà y học còn gọi là chết lâm sàng.

Nói rồi vị bác sĩ kia tươi cười bước đi. Mẹ anh cùng Vũ chạy ngay vào trong phòng bệnh. Bên trong đó, Hải Quân đã tỉnh từ lúc nào:

- Mẹ, anh, đã làm mọi người lo lắng rồi.

Mẹ anh ân cần tiến tới bên cạnh con trai, nắm lấy bàn tay ấy:

- Con trai ngốc của mẹ, con không sao là tốt rồi.

Dương nhìn sắc diện của Hải Quân thì thấy đã hồng hào trở lại. Cô cũng tiến lại gần nói chuyện. Cô và Hải Quân nói chuyện rất hợp, chỉ một lát mà mọi người đã cười không khép được miệng, không khí lo âu ban nãy đã dịu đi rất nhiều.

Trời nhá nhem tối, Hàn Vũ lôi Dương ra ngoài:

- Hoàng Dương, em trai tôi không sao rồi. Trời đã tối, cậu về đi kẻo muộn. Cảm ơn cậu vì đã đưa tôi tới đây, còn làm nó vui nữa. Lát nữa làm thủ tục xong tôi sẽ đưa em và mẹ về.

Cái này đích thị là không muốn cô làm ảnh hưởng tới em trai hắn. Thật là ác độc nha, người ta đang chơi vui mà. Người ta đã đuổi chẳng lẽ mình còn mặt dày ở lại. Nghĩ vậy cô đành cáo từ rồi ra về. Sau khi ăn tối xong, cô trở về nhà. Bây giờ trời cũng đã tối hẳn, những cái cột điện đường tỏa sáng xuống lòng đường một màu vàng dịu nhẹ. Gió mùa thu nhè nhẹ hòa quện với mùi hoa sữa thật thơm. Cô khoan khoái đi xe vào trong nhà mình.

Vừa về tới cửa, cô nhận ra có một chiếc xe lạ đỗ gần đó. Cô cố mở căng mắt ra để nhìn, vì chỗ đó nằm dưới gốc cây, đèn đường có chiếu nhưng không đủ ánh sáng. May mà trong xe có bật đèn.

Ồ, đó chẳng phải xe của Hoàng Văn sao? Sao xe anh ta lại ở đây? Đòi nợ à? Chuồn thôi. Cô thoáng nghĩ. Nhưng đột nhiên lại có một ý nghĩ khác nhảy ra. Sao lại phải chuồn, cùng lắm là trả chứ gì, cô cũng nói với hắn rồi mà. Hai ý nghĩ cứ đấu đá nhau như một thiên thần và một ác quỷ vậy. (Cuộc chiến giữa cái thiện và ác) Cuối cùng, cô vẫn quyết định đi tới xem thử.

Thì ra anh ta đang ngủ, cô đưa tay gõ gõ vào của xe ô tô. Hoàng Văn thấy tiếng động nên thức dậy. Khi thấy cô ngoài của xe, anh hơi giật mình. Cứ ngỡ mình nằm mơ, anh lấy tay phải véo nhẹ vào tay trái. Ồ, đau quá. Đây là hiện thực sao? Cô đã trở về rồi sao? Anh vội vàng mở cửa xe bước xuống. Vì quá vội nên cửa xe đã xô cô ngã xuống đất. Anh vội vàng đỡ cô đứng dậy.

- Anh xin lỗi, em không sao chứ?

- Không sao. – Dương đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi nói – Anh tới đây có việc gì?

- Anh muốn đưa em tới một nơi.

- Ở đâu vậy? Có chuyện gì à?

- Em đừng hỏi có được không, cứ đi theo anh là được rồi.

- Được.

Cô ngoan ngoãn leo lên xe anh. Hoàng Văn mỉm cười rồi vào xe. Sau khi khởi động máy, anh bắt đầu lên đường.

Những cái cây, ánh điện và sự tấp nập của một thành phố lớn dần dần tan biến, chiếc xe trở hai người dần dần đi vào một con đường vắng, hai bên chỉ có những đồng cỏ xanh rì. Dương hơi chột dạ. Anh ta định đưa mình đi đâu? Sao càng ngày càng vắng như vậy? Anh ta định hại mình sao? Sao cô lại ngốc như thế chứ, chưa biết anh ta sẽ đưa cô đi đâu mà đã vội vàng đồng ý. Lần này thì tiêu thật rồi, chúa ơi, ai có thể cứu con đây? Cô than thầm.

Sau 20 phút, chiếc xe đã đỗ lại trước một con đường rất vắng, xung quanh đây không có một nhà dân nào cả. Anh xuống xe rồi chạy sang mở cửa cho cô:

- Em xuống đi.

Rốt cuộc anh ta đưa mình đi đâu thế này? Sao còn vắng hơn cả chùa bà đanh vậy? Nhớ tới bài báo viết về một nữ sinh bị kẻ xấu đưa tới nơi hoang vắng, sau khi xxoo xong, anh ta liền chặt từng khúc cơ thể cô gái rồi cho vào bao tải bên vệ đường khiến cô hơi sợ. Chẳng phải đây là địa điểm lí tưởng để thực hiện sao? Cô nuốt nước bọt khan. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn xuống xe.

- Sợ gì chứ, mình biết võ mà. – Cô tự trấn an.

- Em lẩm bẩm gì vậy?

- Không có gì.

Hoàng Văn nhíu mày một chút rồi lại mỉm cười nói với cô:

- Em nhắm mắt lại đi, anh đưa em tới một nơi bất ngờ.

Nhắm mắt sao? Có phải hắn ta định đưa cô tới một chỗ kín đáo nào đó rồi….

- Nhanh lên nào.

- Được.

Dương miễn cưỡng đi theo hắn ta.

- Không được ti hí nhé.

- Biết rồi.

Chúa ơi, có ai có thể nói cho con biết con đang đi đâu không? Dương khóc ròng trong bụng.

- Đến nơi rồi, em mở mắt ra đi.

Dương mở mắt ra. Trước mắt cô hoàn toàn trái ngược với những gì cô nghĩ. Đây có lẽ là từ một đỉnh (có thể coi là) núi nào đó. Xung quanh cô là một đồng cỏ lau. Từ đây, cô có thể phóng tầm mắt nhìn được toàn bộ thành phố nhộn nhịp dưới kia. Những ánh đèn liên kết lại với nhau, mỗi nhà một vẻ, tại nên một pha trình diễn ánh sáng thật ngoạn mục. Thật sự rất rất đẹp. Cảm thấy có con gì đó đang bay về phía mình, thỉnh thoảng lại có ánh sáng lập lòe, Dương hơi sợ. Cô cố mở to mắt để nhìn rõ hơn.

- A, đom đóm.Đẹp quá! – Cô hét lên thích thú.

Bên cạnh cô, Hoàng Văn đang đút tay vào túi quần rồi mỉm cười. Mấy ngày trước, có dịp được đi qua đây, anh tình cờ phát hiện ra chỗ này. Ngay lúc đó, anh đã có ý nghĩ sẽ đưa cô tới nơi này, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh thiên nhiên tuyệt mĩ nơi này…. Không ngờ khi đưa cô tới đây, cô lại thích thú như vậy. Những gì anh nhìn thấy đây có phải sự thật không? Cô đang cười sao? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười, khi cô cười nhìn thật là đáng yêu. Những lọn tóc bay bay theo gió, gương mặt thanh tú, dáng người thon gầy…. Tất cả như xua đi nét lạnh lùng thường trực.

- Anh sẽ đem hạnh phúc tới cho em. – Anh nói nhỏ.

- Anh nói gì vậy? – Cô hỏi.

- Không có gì. – Nói rồi anh lại mỉm cười nhìn lên bầu trời.

Trời hôm nay rất thoáng, các ngôi sao trải dài trên bầu trời đen đặc giống như những hạt kim tuyến trên khăn nhung của các cụ bà ngày xưa vậy. Bỗng cô hét lên.

- A, sao băng kìa. Ước đi!

Nói rồi cô lập tức chắp tay lại, nhắm mắt. Cô đang cầu nguyện. Anh mỉm cười rồi cũng nhắm mắt theo cô.Khi mở mắt ra, anh thấy cô đang nhìn mình chằm chằm. Anh thoáng giật mình.

- Em nhìn gì vậy?

- Anh ước gì vậy?

- Bí mật.

- Xì…….

Cô xị mặt rồi lại nhanh chóng nhìn ra phía có những ánh đèn nhỏ li ti kia. Anh tự nói với lòng mình: “Anh ước được yêu em mãi mãi”.

***.

Tại tư trang họ Đỗ.

- Bố, sao bố lại không đuổi học con nhỏ đó?

- Con là người làm sai mà. Quyên, con cũng nên bỏ thói đó đi, bố đâu thể bênh vực con mãi.

Đỗ phu nhân thấy hai bố con bắt đầu căng thẳng thì can ngăn:

- Con gái làm sai thì anh phải dạy dỗ tử tế chứ, đừng trách móc nó.

- Tôi cần bà bênh vực sao? Nếu không phải vì bà, mẹ tôi có chết không, gia đình tôi có như vậy không? Bà và cả con nhỏ đó đã cho bố tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà bố tôi lại như vậy.

- Mất dạy. – Đỗ bố gầm lên và tát thẳng một cái vào mặt Quyên.

- Bố, trước đây bố chưa bao giờ như vậy cả. Bố đã thay đổi thật rồi.

Quyên khóc thét lên rồi chạy thẳng một mạch lên phòng. Cô ta là cái thá gì chứ. Dám cướp Vũ của cô, bây giờ lại tới bố cô sao? Cô ta là hồ ly tinh chuyên thu hút đàn ông sao? Không thể như thế được. Dương, cô sẽ biết tay tôi. Cô vào phòng, đóng cửa rồi tức tốc vơ lấy cái điện thoại.

Sau khi bấm một dãy số dài, cô gọi. Chuông chưa reo tới hồi thứ hai đã có người nhấc máy.

- Xử đi. – Quyên nói bằng giọng lạnh lùng tới gai người.

Trong khi còn đang vui vẻ ngắm trăng sao cùng Hoàng Văn, Dương không thể ngờ rằng, Quyên đã lên kế hoạch để hại mình. Quyên định làm gì Dương? Lần này liệu cô có thể thoát được không?

Bên dưới phòng khách, Đỗ bố sau khi tát con gái không thì bất lực ngồi thụp xuống ghế. Từ nhỏ tới lớn, ông chưa bao giờ đánh con lấy một cái. Ông nghĩ lại chuyện xưa mà cảm thấy thật phiền não. Chuyện kể ra thật dài dòng. Đỗ Quyên là đứa trẻ bất hạnh, sinh ra đã không có mẹ chăm sóc. Đỗ phu nhân hiện tại cũng chưa có cưới hỏi đàng hoàng. Hơn nữa, đứa con gái của ông với Đỗ phu nhân hiện tại mất tích còn chưa tìm thấy. Nghĩ tới đó, ông nói lớn:

- Tại sao lại ra nông nỗi này. Đỗ mỗ này đã làm gì nên tội mà bây giờ, đứa thì mất tích, đứa thì hư hỏng.

Đỗ phu nhân thấy chồng mất bình tĩnh thì sợ hãi chạy tới can ngăn. Cùng lúc đó, có tiếng chuông điện thoại reo vang. Đỗ phu nhân bèn đưa cho chồng mình. Đỗ bố ảo não nhận điện thoại. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng người bên kia gương mặt đã lập tức thay đổi. Thì ra cú điện thoại ấy tới từ thám tử tư mà ông thuê tìm đứa con gái mất tích. Ông nói:

- Sao, tìm thấy cô nhi viện ấy rồi ư?

- Vâng, theo sổ sách cô nhi viện thì quả thực đã từng có một đứa trẻ như vậy.

Đỗ phu nhân nghe thấy tin tức của con gái thì cũng hớn hở ra mặt:

- Có phải tìm thấy con gái rồi không?

Đỗ bố không trả lời phu nhân mà tiếp tục hỏi.

- Vậy giờ con gái ta đâu?

- Rất tiếc thưa chủ tịch, đã có người nhận nuôi tiểu thư rồi. Theo như tôi điều tra, đó là một người phụ nữ họ Đào.

- Liệu có phải là … - Đỗ bố cả kinh. Nếu con gái ông quả thực rơi vào tay bà ta thì không biết số phận sẽ như thế nào.

- Không thưa chủ tịch, tôi đã điều tra cặn kẽ, không phải là cố phu nhân. Đó là em gái của bà Đào Châu. Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa tìm được tung tích bà ta.

- Vậy mong anh nhanh chóng giúp cho.

Đỗ bố nói rồi nhanh chóng cúp điện thoại. Nhìn ánh mắt chờ đợi của vợ mình, ông cúi đầu. Nhìn vào thái độ của chồng, Đỗ phu nhân – Lê Hân đã hiểu ra. Bà bắt đầu khóc, bà khóc cho đứa con bé nhỏ của mình, khóc cho những khổ cực mà bà đã phải trải qua. Thấy vợ mình như vậy, Đỗ bố không kìm được lòng bèn nói:

- Đừng lo, tôi tin con gái chúng ta vẫn còn sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.