Yêu Anh Từ Một Lần Đánh Cược

Chương 32: Chương 32






Long Ký Hạo tiếp được con trai đang nhào tới: "Ui da, bảo bối ngoan, có nhớ bố không nào?"

"Nhớ ạ. Bố chẳng giữ chữ tín gì hết, sáng chưa đánh thức con dậy đã đi rồi." Long Thiên Thiên thật thà nhìn bố mình.

"Ha ha bảo bối ngoan, không phải chiều chúng ta lại gặp mặt à."

Nhìn thấy con trai, tâm tình Long Ký Hạo rất vui. Tại sao lúc này con mình không về Diệp gia mà lại xuất hiện ở đây, nhất định là chủ ý của Lăng Vân Phi. Lúc nãy em ấy sốt ruột chắc là vì muốn giải thích chuyện này, kết quả lại bị mình cắt ngang. Rõ ràng là nhà của mình, ấy thế mà lại bị đuổi ra ngoài, thật cũng đáng thương quá! Có điều đáng đời, ai bảo hắn dám động dục ngay khi mình vừa đến, không chịu làm chính sự cơ chứ. Chút thông cảm vừa nảy sinh trong lòng Long Ký Hạo cũng đã bị giết từ trong nôi.

Long Ký Hạo ngồi trên ghế sô pha với con trai cùng xem TV. Mà Lăng Vân Phi đang hít gió lạnh ngoài phiền muộn đi tới đi lui trước cửa nhà mình. Trong nhà đột nhiên có thêm một đứa trẻ thật là khổ quá. Chuyện tốt liên tiếp bị cắt đứt, bây giờ còn rơi vào tình cảnh có nhà mà không thể về, chỉ có thể chán nản vòng tới vòng lui ở trước.

Đột nhiên điện thoại vang lên, Lăng Vân Phi lấy điện thoại ra nhìn, là thám tử tư gọi tới.

Hắn bắt máy: "Sao thế?"

"Thiếu gia, là tôi, A Hổ đây ạ."

"Tôi biết, nói chuyện chính đi."

"Vâng vâng ạ. Không phải anh bảo tôi điều tra chuyện Cao Tường sao, giờ đã có manh mối rồi."

"Cao Tường?" Lăng Vân Phi nghi hoặc hỏi: "Cao Tường là ai?"

"Thiếu gia, anh đúng là quý nhân hay quên! Cao Tường không phải là bạn trai cũ của tiểu thư Diệp Tinh Tinh sao? Chẳng phải là anh muốn biết hành tung của gã?"

"À à, tôi nhớ rồi, là gã à." Lăng Vân Phi đột nhiên tỉnh ngộ, nếu không vì thám tử gọi đến thì hắn cũng đã sớm không nhớ Cao Tường là ai.

Thám tử nghe vậy thì hắc tuyến đầy mặt, tin tức lần này khiên thiếu gia không hứng thú, lẽ nào mình đã làm sai? Có điều chuyện này cũng không thể trách Lăng Vân Phi được, bởi vì hiện giờ hắn đặt toàn bộ tâm tư lên người Long Ký Hạo, làm gì rảnh rỗi để đi quản xem gã đàn ông khác tròn hay méo.

Nếu như có hành tung của bạn trai cũ, thì thật sự là trời cao đã giúp hắn rồi, cũng là thời điểm để hắn phản kích. Diệp Tinh Tinh, chờ đấy, tôi sẽ cho cô một món quà lớn. Lăng Vân Phi nhếch miệng: "Nói đi, gã sao rồi?"

"Vâng. Chuyện là như thế này thiếu gia, cái gã Cao Tường kia bình thường sinh hoạt đơn điệu lắm, mỗi ngày chỉ đến nhà và công ty, hơn nữa chưa bao giờ đi bar bủng gì hết. Có điều tôi quan sát gã đã lâu, lần này nhóm của gã đạt được thành tích không nhỏ nên muốn đến quán bar chúc mừng."

"Hả thật ư? A Hổ, tin tức lần này tốt lắm. Đợi lát nữa cậu gửi địa chỉ quán bar đó và thời gian gã đi cho tôi."

"Vâng thưa thiếu gia."

"Được rồi, cứ thế đi, có chuyện gì nhớ lập tức báo cáo cho tôi." Lăng Vân Phi cúp máy, sau đó địa chỉ được gửi đến rất nhanh.

Quán bar à, quán bar đúng là chỗ tốt, tìm hoan mua vui. Cao Tường ơi Cao Tường, vào lúc này phải xem anh rồi, đã đến lúc anh nên lâm trận. Giờ khắc này Lăng Vân Phi đã nghĩ ra được một kế hoạch đối phó với Diệp Tinh Tinh. Hắn sẽ làm cho ả đàn bà này ngoan ngoan ly hôn với A Hạo, hơn nữa quyền nuôi con phải thuộc về người bố.

Nói đúng hơn thì cái kế hoạch này đã bắt đầu nảy sinh từ khi biết có sự tồn tại của cái người tên Cao Tường, chỉ là Lăng Vân Phi không ngờ sẽ phải dùng đến nhanh như vậy. Diệp Tinh Tinh, vốn tôi chẳng muốn làm đến nước này đâu, nhưng cô đã bức A Hạo phải rút vốn, cái cô hủy đi chính là giấc mơ của anh ấy. Hiện tại cô đã không khách khí, thì cũng đừng có trách tôi hạ thủ không lưu tình.

Lăng Vân Phi độc ác nghĩ. Hắn chờ bên ngoài thêm một lúc, cảm thấy cũng gần đủ rồi bèn chuẩn bị đi vào. Vừa bước vào cửa đã có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai cha con. Nghe thấy tiếng A Hạo cười, Lăng Vân Phi cũng nở một nụ cười tự đáy lòng. Hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, chỉ cần người ấy vui vẻ thì tâm tình của mình cũng vui theo.

Lăng Vân Phi lắc lắc đầu, không trách A Hạo nói hắn buồn nôn. Ngôn từ của mình đã hoa mỹ như vậy từ bao giờ, lẽ nào khi ở phía dưới thì hắn trở nên dẹo hơn? Không muốn đâu, hắn nhớ lại những người tình bé nhỏ trước đây của mình, ai nấy đều xinh đẹp khó phân nam nữ, thậm chí có người còn yểu điệu hơn cả con gái.

Không không không, hắn không thể biến thành như vậy, thậm chí hắn còn có thể tưởng tưởng ra nếu mình biến thành dáng vẻ đó thì người ấy của hắn sẽ bày ra vẻ mặt gì. Nhất định anh ấy sẽ nhíu đôi mày đẹp đẽ kia, trong miệng nói ra những lời vô tình: "Sao em lại buồn nôn thế? Đi ra đi ra." Không, không, không được, hắn không thể bị người ấy ghét bỏ được. Vì thế hắn quyết không thể dẹo như vậy được, quyết không thể dẹo!

Xốc lại lòng tin của mình, Lăng Vân Phi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng khách. Liếc nhìn hai cha con đang cười nghiêng ngã trên sô pha, hắn cố ý giả vờ kinh ngạc, lớn tiếng hỏi: "A Hạo, em nói sao không đón được anh, hóa ra anh đã về à!"

Nghe thấy tiếng của hắn, hai cha con đồng thời quay lại. Long Ký Hạo nhìn cái người đang giả vờ, nhất thời muốn cười, nhưng lại sợ bị lộ khiến con trai hoài nghi, nên chỉ đành cố nín cười, phối hợp nói: "Ừm, không đợi được em nên tôi tự mình về trước."

"Ngại quá A Hạo, em có việc nên đến trễ." Lăng Vân Phi chân thành xin lỗi nhìn anh.

"Không sao đâu."

Lăng Vân Phi vừa nói hết câu đã phát hiện có một ánh mắt dừng trên người mình, hơn nữa còn là một ánh mắt không hề có thiện ý. Hắn ngẩng đầu lên, đúng như dự đoán, Long Thiên Thiên đang khinh bỉ nhìn hắn.

Cái thằng nhóc chết tiệt này, đồ vong ân phụ nghĩa, vừa gặp được bố đã quên cái người khổ cực trồng cây là mình rồi. Tức chết đi được, còn quấy rối chuyện yêu đương ngọt ngào của hắn và A Hạo nữa chứ, thù mới thêm hận cũ, Lăng Vân Phi liền hung tợn trừng mắt nhìn nhóc ta.

Không ngờ Long Thiên Thiên chẳng hề để tâm đến ánh mắt của hắn, trái lại lúc bố mình không nhìn thấy còn làm một cái mặt quỷ, thỉnh thoảng còn lè lè lưỡi thị uy với Lăng Vân Phi.

Lúc này Lăng Vân Phi có hơi cạn lời. Hắn cũng không thể bốc lửa giận nhiều hơn nữa với một đứa nhóc, thậm chí trong lòng hắn còn này sinh cảm giác cao hứng và vui mừng. Bởi vì một khắc này hắn đã thấy được một mặt mà Long Thiên Thiên không muốn để người biết - một cậu nhóc nghịch ngợm đáng yêu. Có lẽ quan hệ giữa hai người đã có cải thiện rồi nhỉ? Ha ha.

Kết quả là Lăng Vân Phi không tức giận trừng mắt nhìn Long Thiên Thiên nữa mà cong khóe môi lên, nở một nụ cười với nhóc. Long Thiên Thiên hơi sững sờ, tựa hồ không biết tại sao hắn lại cười. Vậy mà không tức giận, hừ, Long Thiên Thiên không đạt được mục đích cảm thấy mất mặt bèn chỉ đành cúi cái đầu bù xù xuống.

Lăng Vân Phi nhìn thấy cảnh này, có giận hơn nữa thì cũng tiêu tan hết rồi, thật sự là một thằng nhóc khiến người ta thích. Lúc này Long Ký Hạo lên tiếng: "Còn lèo nhèo gì nữa, em về muộn như vậy khiến bọn tôi sắp chết đói rồi."

"Ặc, đợi lát nữa nhé, để em đi gọi điện thoại."

"Hừ." Long Thiên Thiên khẽ hừ nhỏ một tiêng.

"Em cậy có tiền ngày nào cũng ăn ngoài. Con trai, muốn ăn cái gì, để bố làm cho con."

"Con muốn ăn mì xào tương thịt lợn* ạ."

"A Hạo, anh biết nấu ăn hả?" Lăng Vân Phi kinh ngạc hỏi.

"Phí lời, tôi có giống em đâu, ngày ngày có người hầu kẻ hạ, mười ngón tay không dính nước mùa xuân*. Em gọi điện bảo người ta đưa chút nguyên liệu nấu ăn đến đây là được, tối nay tôi sẽ nấu cơm."

*Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: Nước mùa xuân là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt, không phải làm gì.

"À à, được, được, anh đợi một chút." Lăng Vân Phi vội vã đi gọi điện thoại.

"Oa, hôm nay con có lộc ăn rồi, con thích ăn cơm bố làm lắm." Long Thiên Thiên khua tay múa chân, vui vẻ nhìn bố mình.

"Ha ha tiểu bảo bối, vậy hôm nay sẽ cho con ăn no."

Tuy chuyện khác Lăng Vân Phi làm khiến người ta không thích lắm, thế nhưng lần này nguyên liệu nấu ăn được đưa đến rất nhanh, nhanh đến mức Long Ký Hạo cũng khâm phục. Từng người từng người mang theo nguyên liệu vào nhà bếp rồi rút lui, đúng là đã được huấn luyện rất có kỹ thuật. Mà nhiều người đến như vậy, rốt cuộc là đưa gì đến?

Long Ký Hạo ôm con trai tò mò đi vào nhà bếp. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã cả kinh đến mức suýt rớt cằm. Chỉ thấy một phòng bếp vốn trống rỗng giờ khắc này đã được chất đầy đến mức gió thổi vào không lọt. Chim bay trên trời thú chạy dưới đất, gi gỉ gì gi thứ gì cũng có. Trên tủ bát bày đầy bình bình lọ lọ, tất cả đều là đồ gia vị. Mở tủ lạnh, bên trong đã nhét chặt đủ loại rau củ, không chừa một khe hở.

Long Ký Hạo toát mồ hôi, những thứ này có lẽ cả một quán cơm có thể dùng một hai hôm luôn rồi đấy, chỉ có ba người họ thì lúc nào mới giải quyết xong? Thế mà Lăng Vân Phi vẫn trưng ra vẻ mặt lấy lòng nhìn anh: "A Hạo, thế nào? Từ này đã đủ chưa anh? Nếu chưa đủ thì em lại gọi điện bảo đưa đến thêm."

Long Ký Hạo nhìn chàng thanh niên bận rộn toát mồ hôi, anh cảm thấy gân xanh mình nảy lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đủ rồi, quá đủ."

Vừa nghe anh "khen ngợi", Lăng Vân Phi lập tức vui đến quên cả trời đất, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt sắp phát rồ của Long Ký Hạo. Long Thiên Thiên nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của bố mình bèn nhanh trí nói: "Bố ơi con đói, bố nhanh đi làm cơm đi."

Nghe thấy lời của con, sắc mặt Long Ký Hạo lập tức hòa hoãn lại: "Được được, để bố đi làm." Nói xong anh xắn ống tay áo lên.

"Để con/em giúp bố/anh."

Một lớn một nhỏ trăm miệng một lời. Nhìn hai người đang nóng lòng muốn thử, Long Ký Hạo thật sự không nỡ lòng từ chối: "Được. Mà nói rồi đấy nhé, là giúp chứ không được quấy rối đâu. Tất cả phải nghe theo chỉ huy."

"Tuân mệnh."

"Sao anh cứ nói theo em thế?" Long Thiên Thiên đầy mặt ghét bỏ nhìn Lăng Vân Phi, bất mãn mở miệng.

"Anh còn chưa nói là em nói theo anh đấy."

"Rõ ràng là anh bắt chước," Long Thiên Thiên không cam yếu thế phản bác lại.

"Được rồi, còn nhao nhao nữa thì đi ra ngoài hết." Chủ một nhà lên tiếng, thành công dừng cuộc tranh luận của hai người. Lăng Vân Phi lấy lòng giúp người đàn ông mặc tạp dề vào, sau đó ba người bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.

Long Ký Hạo nấu chính, Long Thiên Thiên đứng một bên chọn món hết sức có dáng có vẻ; Lăng Vân Phi thì phụ trách rửa rau làm trợ thủ cho Long Ký Hạo.

"Khoai tây."

"Của anh đây."

"Muối."

"Giấm."

Một muốn một đưa lên, hai người đúng là phối hợp không chê vào đâu được. Lăng Vân Phi nhìn người đàn ông nấu ăn rất thành thạo, trong lòng thầm nảy sinh một ý kiến, nhất định hắn phải học nấu ăn, phải nấu cho A Hạo thân yêu của mình ăn mới được."

"Tự nhiên đờ ra làm cái gì? Đĩa."

Lăng Vân Phi nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Bố ơi, đĩa của bố này."

Long Ký Hạo nhận lấy chiếc đĩa con trai mình đưa đến, khen ngợi nhìn Long Thiên Thiên: "Vẫn là bảo bối Thiên Thiên của bố ngoan nhất."

Long Thiên Thiên nghe được câu khen ngợi bèn lập tức đắc ý lè lưỡi một cái với Lăng Vân Phi.

*Mì xào tương thịt lợn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.