Đột nhiên một tiếng sấm rền vang lên, Diệp Tinh Tinh vội vàng đến trước cửa sổ sát đất. Quả thật bên ngoài đã giăng kín mây đen, trời chuẩn bị đổ mưa, tựa như tâm tình cô ta bây giờ. Chỉ chốc lát sau, hạt mưa bắt đầu lộp độp rơi xuống đất, đồng thời có xu thế càng mưa càng to.
Diệp Tinh Tinh nhíu nhíu mày, mưa rồi. Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, cô ta bèn mở ra đọc tin nhắn: "Tinh Tinh, anh đã đến rồi, anh sẽ chờ em."
Cái tên ngốc này, trời mưa cũng đi, lỡ may mắc mưa thì sao? Phụ nữ đều là động vật cảm tính, dù ngoài miệng Diệp Tinh Tinh nói quyết tuyệt cỡ nào thì trong lòng vẫn rất để ý đến Cao Tường, gã ta là mối tình đầu của Diệp Tinh Tinh. Lại nói cô ta cũng thật sự rất muốn biết người đàn ông này sẽ giải thích ra sao với mình.
Trong lòng cô ta nảy ra một âm thanh, đi thôi đi thôi, đi nghe xem người kia nói cái gì, đừng để mình phải tiếc nuối. Cán cân trong lòng Diệp Tinh Tinh dần dần nghiêng về phía Cao Tường. Cô ta cầm áo khoác không chút do dự bước ra khỏi văn phòng. Ra khỏi đó, mưa càng lúc càng to, không biết người kia có bị ướt không nhỉ? Diệp Tinh Tinh lái xe đến công viên mà họ thường đến. Bởi vì trời mưa to nên người đi đường cũng không nhiều lắm, cô ta lái thẳng một mạch đến công viên.
Diệp Tinh Tinh xuống xe, bật dù lên tiến vào công viên, rồi thấy được một bóng người quen thuộc trên chiếc ghế dài như ý nguyện. Cho dù đã mười mấy năm không gặp, cô ta vẫn dễ dàng nhận ra như thế. Hơn nữa đúng như Diệp Tinh Tinh đoán, người này không che ô, đã bị xối ướt hết rồi. Diệp Tinh Tinh nhìn mà vừa tức giận vừa đau lòng.
Cao Tường vẫn đi đi lại lại quanh chỗ ngồi, thời gian đã lâu như vậy, lẽ nào thật sự Diệp Tinh Tinh sẽ không tới? Là gã đã tự mình đa tình ư? Còn nữa, đáng lẽ hôm nay thật sự là xui xẻo. Tiết trời sao cứ âm u như thế, lúc gã đi trời mới bắt đầu mưa, giờ hại hắn dầm mưa ướt nhẹp, cứ đứng trong mưa như một thằng ngốc. Trên người gã đã ướt đẫm, tiếc là vất vả như vậy mà người gã muốn đợi cũng không đến, xem ra tiết mục gặp lại mối tình đầu hôm nay sắp phải kết thúc rồi. Quên đi, không chờ nữa, hôm nay dầm mưa sắp chết rét rồi, đừng tiếp tục uổng công làm thật ăn ít nữa, mục đích không đại được lại còn bồi thêm cả thân thể, cái được không đủ bù đắp cái mất.
Nghĩ thông suốt rồi, Cao Tường liền quyết định đi về trước, sau đó sẽ nghĩ cách. Nhưng gã vừa xoay người lại đã trợn trừng hai mắt. Ở cách đó không xa có một người phụ nữ che dù ở đó, đang bước tới không ngừng. Là Diệp Tinh Tinh, không ngờ cô ấy thật sự tới rồi. Cao Tường vui mừng chạy tới rồi ngẩng đầu len si mê nhìn Diệp Tinh Tinh: "Tinh Tinh, Tinh Tinh, đúng là em sao?"
"Đúng, là tôi." Không nhìn đến vẻ mặt mừng rỡ của người đàn ông, Diệp Tinh Tinh lạnh nhạt lên tiếng. Dù tâm tình cô ta vẫn lạnh lùng, nhưng cũng bất động thanh sắc dịch dù sang che trên đầu Cao Tường, "Tôi đã đến rồi, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Tinh Tinh, anh... Ắt xì, ắt xì!"
"Hả? Anh sao thế?" Sắc mặt của Diệp Tinh Tinh không còn lạnh lùng như trước nữa, "Có phải mắc mưa nên bị cảm không? Anh đã đến lâu chưa?"
"Không lâu lắm, cũng chỉ hai tiếng thôi mà, anh sợ sẽ để lỡ em."
"Anh đấy, thật là." Nói xong Diệp Tinh Tinh rút khăn tay ra lau nước trên mặt Cao Tường. Gã ta cũng thuận thế giơ tay lên trở tay nắm chặt lấy bàn tay mềm của Diệp Tinh Tinh, thâm tình nhìn người phụ nữa đang đầy mặt lo lắng: "Tinh Tinh."
"Anh làm gì thế, buông tay ra."
"Không, anh không buông, anh mà buông ra em sẽ không để ý đến anh."
"Tôi sẽ không đi, để tôi lau cho anh, nếu không anh sẽ sốt mất."
"Không sao đâu, anh sẽ không bị cảm đâu Tinh Tinh à. Chúng ta đến quán cà phê gần ngồi một một lát đi."
Diệp Tinh Tinh khe khẽ gật đầu, nói xong hai người cùng che chung một chiếc ô rời đi.
Vào quán cà phê, hai người họ không để ý người người xung quanh đang bàn tán sôi nổi, tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
"Xin chào, xin hỏi hai người cần dùng gì ạ?"
"Hai ly Cappuccino*, một ly không thêm đường."
Chỉ lát sau, phục vụ đã đưa hai ly cà phê lên, "Mời hai vị từ từ dùng ạ."
Cao Tường đẩy ly cà phê không đường kia cho Diệp Tinh Tinh: "Không biết giờ em có còn uống cà phê không thêm đường không?"
"Không ngờ nhiều năm vậy mà anh vẫn còn nhớ."
"Rất nhiều thói quen của em anh vẫn còn nhớ."
"Hử, thật à?"
"Tinh Tinh, năm đó rời xa em là vì anh bị tai nạn. Cha mẹ anh vì số tiền chữa bệnh quá lớn nên chỉ đành nhận lấy sự giúp đỡ của ba em. Đáng tiếc, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, điều kiện đầu tiên là anh nhất định phải rời xa em. Nhìn mái tóc muối tiêu của cha mẹ, anh chỉ có thể đáp ứng, anh không muốn hai người đã lớn tuổi đến thế mà vẫn phải vất vả vì anh. Sau này, khi anh biết em đã kết hôn, ha ha." Cao Tường cười khổ một cái, "Anh đã biết chúng ta đã kết thúc thật rồi, chúng ta đã không thể bên nhau được nữa."
Diệp Tinh Tinh hơi mất bình tĩnh, hóa ra thật sự là số mệnh trêu ngươi, cô ta siết chặt lấy chiếc ly trong tay: "Những chuyện này, những chuyện này tại sao tôi không hề biết?"
"Sao em có thể biết được? Đã nhận tiền của cha mẹ em, còn bị ông ấy chèn ép nữa, sao anh có thể đi nói cho em biết tất cả những chuyện này ư?"
"Vậy tại sao đã qua nhiều năm như vậy anh lại tìm đến tôi, tại sao?"
"Bởi vì chuyện này đã đặt trong lòng anh mười mấy năm. Anh cảm thấy nếu mình không nói ra thì anh sẽ tan vỡ, anh không chịu nổi."
"Bây giờ nói những thứ này thì có ích gì đây?"
"Đúng thế, vô dụng." Cao Tường ủ rũ cúi đầu, sau đó ngẩng lên kiên định nhìn người phụ nữ trước mặt: "Mặc dù không có tác dụng, nhưng chí ít anh không còn tiếc nuối. Dù cho ngày mai anh có chết đi, anh cũng không còn phải nuối tiếc suốt đời nữa. Em biết không, điều anh sợ nhất chính là cả đời này không còn cơ hội để được nói với em."
"Đừng, đừng nói ngu ngốc thế." Diệp Tinh Tinh vội vàng giơ tay ra bịt miệng Cao Tường, không cho gã nói tiếp: "Anh đang nói bậy bạ gì thế? Gì mà chết với chóc, không được nói lung tung. Em chưa từng trách anh, chưa từng." Diệp Tinh Tinh bắt đầu rơi nước mắt, bắt đầu chỉ là một giọt, sau đó càng rơi càng nhiều, cuối cùng đã không thể ngăn cản được nữa.
Cao Tường rút một tờ giấy ra săn sóc ngồi bên cạnh Diệp Tinh Tinh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta. Nước mắt của Diệp Tinh Tinh làm trôi đi lớp điểm trang xinh đẹp. gã nhẹ nhàng ôm lấy vai Diệp Tinh Tinh: "Tinh Tinh, muốn khóc thì cứ thỏa thích khóc đi, bờ vai anh sẽ vĩnh viễn là nơi để em tựa vào."
"Hu hu hu..." Mới đầu Diệp Tinh Tinh chỉ nhỏ giọng nức nở, sau đó liền vùi vào ngực Cao Tường khóc thật to, dường như cô ta đã tích tụ hết những nỗi tủi thân, gia đình không thuận, sự nghiệp gian khổ trong mấy năm qua vào giờ phút này, để có thể quay về phía bạn trai cũ mà bùng nổ. Diệp Tinh Tinh khóc một hồi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, không còn kích động nữa.
"Xin lỗi, em vừa thất thố."
"Tinh Tinh, em đừng nói vậy. Anh rất vui vì mình có thể làm người để em dốc bầu tâm sự, vậy là đủ rồi." Gã ngẩng đầu lên nhìn sắc trời bên ngoài, "Tinh Tinh, thời gian không còn sớm nữa, để anh đưa em về, mai em còn phải đi làm."
"Ừ." Diệp Tinh Tinh nhất thời không kịp phản ứng. Chuyện cũng không vượt khỏi khống chế như cô ta tưởng, khoảng cách thế này của hai người không còn gì có thể tốt hơn. Thế nhưng chẳng hiểu sao lòng cô ta lại cảm thấy mất mát, lẽ nào với Cao Tường, một người bạn gái là mối tình đầu như Diệp Tinh Tinh không có mị lực đến thế sao. Cô ta cũng không thể hiểu được tại sao mình lại mâu thuẫn thế nữa.
Có điều may mà hiện tại đã tách ra, cô ta có thể bình phục tâm tình của mình một chút, không hỗn loạn thế nữa. Trong lúc suy nghĩ, Cao Tường đã đứng dậy: "Tinh Tinh, em đang nghĩ gì thế? Chúng ta đi thôi."
"Ừ, được, đi thôi."
Cao Tường đưa Diệp Tinh Tinh về nhà, sau đó nói: "Tinh Tinh à, em vào đi, anh về đây."
"Hả? Nhanh vậy ư? Nếu không anh vào ngồi chút nhé?" Giờ phút này Diệp Tinh Tinh có chút không nỡ để Cao Tường rời đi.
"Không được, không còn sớm nữa, anh phải về trước đây."
"Ừm."
Đột nhiên Cao Tường đột ngột ôm lấy Diệp Tinh Tinh, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô ta: "Tinh Tinh, em ngủ ngon nhé, hơn nữa em vẫn xinh đẹp như xưa, vẫn khiến anh phải rung động." Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước qua đi, Cao Tường liền quay người, "Anh đi đây."
"Ừ, trên đường nhớ cẩn thận một chút."
Cao Tường rời đi, để lại một người phụ nữ đang lưu luyến dõi theo bóng lưng của gã, thật lâu sau vẫn không thu tầm mắt.
Đương nhiên sau khi gã đi liền cong môi, gã nào phải là chính nhân quân tử, gã muốn thả dây dài để câu được con cá lớn. Cao Tường biết Diệp Tinh Tinh thông minh đến thế nào, nếu như mới bắt đầu đã lên giường với cô ta, người phụ nữ không khéo này nhất định sẽ có hoài nghi. Mà giờ gã tin chắc rằng, chỉ cần thêm chút sức cộng thêm dịu dàng mấy ngày nữa, số tiền kia sẽ đến tay gã rất nhanh.
Mà đúng là Cao Tường đã đoán đúng, Diệp Tinh Tinh đã dính chiêu này, thứ dịu dàng mà cô ta hy vọng chồng cô ta không thể cho, mà cô ta đang có được nó từ chỗ bạn trai cũ.
Bên này đang diễn ra tiết mục tình nhân gặp lại trông có vẻ thân mật nhưng thực ra lại tầng tầng quỷ kế, bên kia Long Ký Hạo vẫn chẳng hề biết chuyện mình sắp bị cắm sừng. Anh cầm ly rượu mất kiên nhẫn đứng trước cửa sổ nhìn giọt mưa đang không ngừng tí tách.
_______
*Cà phê cappuccino là một cách uống cà phê của Ý. Một cà phê cappuccino bao gồm ba phần đều nhau: cà phê espresso pha với một lượng nước gấp đôi (espresso lungo), sữa nóng và sữa sủi bọt. Để hoàn thiện khẩu vị, người ta thường rải lên trên tách cà phê cappuccino một ít bột ca cao và/hay bột quế.