Phục vụ nhìn thấy người phụ nữ điên cuồng này, cử động cánh tay bị túm đau, tốt tính giải thích: "Cô à, cô bình tĩnh chút đi. Lúc sang vị tiên sinh kia đã trả phòng rời đi rồi, còn về phần anh ta đi đâu thì tôi không biết."
Đi rồi, đi thật ư? Không, không, tôi không tin. "Cút, cút cho tôi." Diệp Tinh Tinh phát điên mở cửa ra đuổi phục vụ ra ngoài, còn mình thì nhìn căn phòng trông rỗng, mũi vô cùng đau xót. Số điện thoại là số không có, người cũng không thấy bóng dáng, rốt cuộc đã sai ở đâu? Vô duyên vô cớ gặp lại, sau đó đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, rốt cuộc là sao?
Lúc Diệp Tinh Tinh đang trăm mối tơ vò không lời giải đáp thì điện thoại vang lên, cô ta lập tức phấn chấn, nhất định là A Tường gọi. Cô ta không nhìn tên hiển thị đã vội vàng bắt máy: "A Tường, anh chạy đi đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ha ha, Diệp tiểu thư à, tôi thấy cô thật sự nên học cách xem tên hiển thị trước khi nhận điện thoại đó."
"Anh là?"
"Ha ha, chỉ sợ làm Diệp tiểu thư thất vọng, tôi không phải là tình lang của cô."
" Lăng Vân Phi, cậu là Lăng Vân Phi!"
"Chao ôi vinh hạnh cho tôi quá, Diệp tiểu thư vẫn còn nhớ tên tôi kìa."
"Cậu gọi điện thoại đến có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì tôi không dám, chỉ là không phải Diệp tiểu thư đã nhiều lần mời tôi ăn cơm sao? Đáng tiếc mấy lần trước tôi không ở nhà, hiện giờ lại rảnh rỗi hiếm thấy, tất nhiên là muốn tìm Diệp tiểu thư để gặp mặt rồi."
"Hừ, thật sao? Nếu Lăng đại thiếu đã thịnh tình như thế, tôi cũng không tiện từ chối. Chúng ta gặp nhau ở đâu?"
"Vẫn là ở chỗ Diệp tiểu thư chọn đi, ưu tiên phụ nữ mà."
Diệp Tinh Tinh hơi trầm tư, "Ba giờ chiều, ở quán cà phê Bán Đảo, không gặp không về."
"Được, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Diệp Tinh Tinh cúp máy, nhếch môi cười gằn. Hừ, Lăng Vân Phi, ăn cơm là giả, chỉ e là cậu không thể chờ được nữa mà tìm đến vợ chính như tôi thị uy nhỉ! Có điều tôi cũng chẳng dễ trêu đâu, chờ đến khi cậu nhìn thấy những thứ đó, tuyệt đối sẽ khiến cho hai kẻ buồn nôn các người thân bại danh liệt.
Trái với Diệp Tinh Tinh đang cười nham hiểm, Lăng Vân Phi lại đầy mặt hưng phấn, rốt cuộc hắn cũng đợi được ngày này. Hiện giờ trong tay hắn đã có đầy đủ chứng cứ, ngoại trừ ảnh chụp và video quay cảnh thân mật của Diệp Tinh Tinh và Cao Tường, hắn còn sai thám tử tra thêm một phần tư liệu. Hắn có lòng tin rằng sẽ khiến cho Diệp Tinh Tinh ngoan ngoãn ly hôn Long Ký Hạo. Hơn nữa quyền nuôi con nhất định hắn sẽ giành nó về cho Long Ký Hạo như mong muốn.
Lăng Vân Phi mang theo tâm tình kích động chờ đến buổi trưa, hắn qua quýt ăn xong rồi chọn một bộ đồ tương đối hài lòng, sau đó mới thần thái sáng láng ra cửa đi đến chỗ cần đến.
Sau khi đến cà phê Bán Đảo, hắn phát hiện Diệp Tinh Tinh đã có mặt từ lâu, cô ta đang bưng cốc cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Tinh Tinh thấy hắn đi vào liền quay lại nở nụ cười: "Lăng đại thiếu, cậu đúng giờ thật đấy!"
"Ha ha, không đúng giờ bằng cô."
"Cũng vậy thôi. Lăng đại thiếu lại hẹn tôi ra ngoài, thật sự khiến tôi được ưu ái mà sợ! Mời ngồi mời ngồi." Mặc dù nói được yêu mà sợ, tuy tươi cười mời ngồi, thế nhưng cô ta vẫn ngồi vững trên ghế không hề nhúc nhích. Lăng Vân Phi không để ý đến thái độ thờ ơ của Diệp Tinh Tinh, hắn ngồi xuống đối diện với cô ta.
"Ha ha, Lăng đại thiếu uống chút gì nhé? Cà phê Blue Mountain* ở đây pha ngon lắm, nếm thử nhé?"
"Không cần, tôi không khát. Thông minh như Diệp tiểu thư đây chắc không cần tôi nói rõ cũng biết được mục đích hôm nay tôi đến tìm cô nhỉ?"
"Lăng đại thiếu đúng là thích nói đùa, tôi nào phải con giun trong bụng cậu, cậu nghĩ gì sao tôi biết được?"
Lăng Vân Phi vô cùng bất đắc dĩ, rõ ràng có thể nói trắng ra, kết quả người phụ nữ này lại cứ thích giả bộ với hắn, nói chuyện với cô ta đúng là mệt mỏi! Có điều nếu người ta đã muốn giả vờ giả vịt tán gẫu với mình, thì hắn cũng đang rảnh rỗi, cứ tiếp chuyện đến cùng đi!
"Vậy cũng được. Nếu Diệp tiểu thư không biết mục đích của tôi, vậy tôi cứ nói rõ ra nhé. Tôi muốn cô đồng ý ly hôn với Long Ký Hạo tiên sinh, hai người đều không có tình cảm với nhau, hà cớ gì phải kéo dài?"
"Ha ha ha ha, tôi không nghe lầm chứ? Cậu bảo tôi ly hôn với chồng, từ xưa đến nay tôi chỉ nghe thấy con giáp thứ 13 nữ gây hấn với vợ chính, đây là lần đầu tiên thấy con giáp 13 là nam đấy." Diệp Tinh Tinh trang điểm xinh đẹp bật cười: "Lăng đại thiếu, cậu xác định hôm nay không phải là Cá tháng Tư chứ?"
Lăng Vân Phi không để ý đến Diệp Tinh Tinh đang cười nhạo, nhưng lòng hắn vẫn bị một tiếng "chồng tôi" của cô ta kích thích. Mẹ kiếp, gọi thân mật nhỉ? Có điều Lăng Vân Phi không những không giận mà còn cười: "Ái chà Diệp tiểu thư, tôi phát hiện sau khi cô không đi làm Tổng giám đốc Diệp gia nữa thì nên đi làm diễn viên, tuyệt đối sẽ dành được giải thưởng."
"Vậy tôi phải cảm ơn Lăng đại thiếu đã khen ngợi rồi."
"Khách khí khách khí, có điều cô cũng không giả vờ hồ đồ nữa đâu. Tôi nói gì ư? Chẳng phải trong túi của cô, hoặc trong điện thoại nên có chứng cứ nhỉ!"
Lời này thành công khiến cho sắc mặt Diệp Tinh Tinh trở nên lúc xanh lúc trắng, có điều cô ta vẫn mạnh mẽ giả vờ trấn định: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."
"Không hiểu thật ư? Chẳng sao hết, vậy thì cô xem cái này một chút là được." Lăng Vân Phi lấy từ trong túi áo ra một phong thư, "Cô xem cái này thì chắc là biết nhỉ!"
Diệp Tinh Tinh nghi hoặc mở phong bì ra, bên trong là từng bức ảnh chụp. Ảnh cũng không lạ lẫm gì, Diệp Tinh Tinh hững hờ mở ra nhìn, lập tức không còn giữ được bình tĩnh nữa, sắc mặt có chút tái mét. Những tấm ảnh kia là những tấm mà cô ta và Đinh Tử Kỳ chụp, muốn dùng nó để áp chế Lăng Vân Phi, không ngờ hiện tại.....
"Sao, có gan chụp ảnh tôi và A Hạo, vậy mà lại không có gan thừa nhận ư?"
"Cậu cậu cậu, sao cậu biết được?"
"Ối chà, có phải rất tò mò muốn biết tại sao tôi lại có được những tấm ảnh này đúng không? Rất đơn giản, tôi chỉ cho thám tử kia số tiền gấp ba, gã ta liền ngoan ngoãn đưa ảnh cho tôi."
"Cậu, cậu! Sao cậu..."
"Hả? Tôi biết cô muốn hỏi tại sao tôi lại biết cô chụp trộm, đúng không?"
"Đúng." Thấy không giấu nổi nữa, Diệp Tinh Tinh liền thẳng thắn thừa nhận.
"Ha ha, nhất cử nhất động của cô đã sớm nằm dưới ánh mắt giám thị của tôi, sớm thừa nhận thì tốt hơn, đừng để tôi phải vòng vo." Lăng Vân Phi mất kiên nhẫn lạnh lùng nhìn người phụ nữ không còn bình tĩnh trước mặt, "Nói đi, rốt cuộc có chịu ly hôn không?"
"Chỉ bằng đây? Có cái này đã muốn để tôi ly hôn, cái này có thể làm được gì? Tôi không thừa nhận thì cậu cũng đâu có biện pháp bắt tôi. Cậu đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng, ngược lại là cậu đấy, nếu tôi lan truyền ảnh chụp ra ngoài, đến lúc đó cả thế giới đều biết Lăng gia đại thiếu là đồng tính luyến ái, nhất định sẽ đặc sắc lắm. Cậu nói xem có đúng không, Lăng đại thiếu?"
"Ồ. Nói vậy tôi thật sự cầu còn không được đây! Tôi vẫn muốn làm sao để nói cho mọi người biết mình và A Hạo là một đôi, giờ cô thật sự đã giúp tôi một đại ân, tôi còn vô cùng cảm kích cô đấy!"
"Cậu, cậu, đúng là không biết xấu hổ! Một gã đàn ông mà thích đàn ông, thật sự không biết xấu hổ!"
"So với cô thì tôi vẫn cảm thấy mình hơi kém cỏi chút! Ít nhất tôi cũng không vụng trộm với người khác, hơn nữa còn vụng trộm đến quang minh chính đại."
"Cậu nói cái gì?" Nghe thấy câu này, lớp trang điểm tinh xảo của Diệp Tinh Tinh có chút vặn vẹo, "Lẽ nào những chuyện này đều là do cậu an bài?"
"Ái chà chà, hiếm khi thấy cô thông minh như vậy. Đúng thế, không ngờ Diệp tiểu thư trên giường cũng thật sự là phong tình vạn chủng lắm nha!"
"Lăng Vân Phi, đồ đê tiện, dám dùng biện pháp hạ lưu đến thế để đối phó tôi!"
"Tôi nào có đối phó cô, tôi chỉ vì muốn cứu vớt cô thôi, cho cô có thể theo đuổi hạnh phúc của mình. Đúng rồi, mối tình đầu của cô xấu như vậy, quá không xứng với cô rồi!"
Lăng Vân Phi nhanh chóng đứng lên nắm chặt lấy cổ tay Diệp Tinh Tinh: "Hây dà, không nên tức giận. Cô vốn đã già, còn tức nữa sẽ tăng thêm nếp nhăn đó! Tôi nói cho cô biết, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn ly hôn cho tôi, sau đó bỏ quyền nuôi còn, nếu không tôi không biết chừng nào mình không để ý thì những bức ảnh mãnh liệt nóng bỏng của cô lại bị lộ ra ngoài, như thế không nên trách tôi đâu. Đúng rồi, không được quên chuyện quan trọng nhất, nếu dám để A Hạo biết chuyện này, có lẽ tôi sẽ càng làm ra chuyện kinh khủng hơn cũng nên!"
"Xem như cậu lợi hại!" Diệp Tinh Tinh dẫm mạnh giày cao gót tức tối rời đi. Lăng Vân Phi buồn cười nhìn bóng lưng của cô ta, nhàn nhã uống một hớp nước. Ai dà, cuối cùng cũng đã giải quyết xong một phiền toái lớn. Mệt quá, muốn mau mau quay về tìm A Hạo để cầu an ủi.
*Cà phê Blue Mountain: Cà phê Blue Mountain được trồng ở vùng núi Blue Mountains của Jamaica. Theo những người sành cà phê, Blue Mountain đượm mùi, ít chua, có chút xíu vị ngọt, đậm đà. Nhật Bản nhập khoảng 85% cà phê Blue Mountain. Giá của loại cà phê này được bán ra là 49 USD/pound.