Edit: Tờ Tờ
Chờ khi cha mẹ đều đã đi rồi, Lăng Vân Phi ngồi trên sô pha cười lăn lộn. Bà nội Lăng hiền lành nhìn cháu trai: "Con đấy, đúng là nghịch ngợm. Cha mẹ con đã lớn tuổi, con còn chế nhạo nữa kìa."
Lăng Vân Phi trợn mắt lên: "Có sao hả nội?"
Bà nội Lăng cười không nói, Lăng Vân Phi cúi người hôn cái chóc lên mặt bà: "Nội yêu ơi, con muốn lên lầu thu dọn quần áo một chút, đợi lát nữa con xuống với nội nhé."
"Được được, con đi đi, đừng để mình mệt quá. Lát nữa đến giờ ăn sẽ gọi con xuống."
Lăng Vân Phi vào phòng ngủ của mình, sau khi tắm táp xong thì vùi người vào trong ổ chăn mềm mại. Hiện giờ vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội, chờ đến khi Long Ký Hạo quay về từ nước Anh. Hắn thay đổi cách thức gọi điện đến công ty Long Ký Hạo hỏi thời gian anh quay về. Đã như vậy, hôm đó hắn có thể ra sân bay đón người. Khuya thế rồi mà mình còn tự đến sân bay chờ anh, hắn không tin anh sẽ không có chút cảm động nào.
Quyết định xong, Lăng Vân Phi cong khóe môi rồi thiếp đi.
Đến khi hắn tỉnh lại nhìn đồng hồ đeo tay thì đã là ba giờ chiều rồi. Không ngờ cảm giác mới ngủ được tí lại lâu như vậy. Bình thường hắn đều bắt được tình nhân vào tay dễ dàng, nào có để hắn phải nhọc lòng phí sức thế chứ?
Long Ký Hạo, anh đúng là một ngoại lệ, đã mở ra tiền lệ trong tình trường của tôi. Xoa xoa cái bụng vẫn đang réo ùng ục không ngừng kháng nghị, Lăng Vân Phi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị làm no bụng mình trước đã. Hai ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến thời điểm Long Ký Hạo trở về.
Lăng Vân Phi nghĩ thầm, hôm nay tám giờ tối Long Ký Hạo sẽ đáp xuống sân bay, vì thế hắn có đủ thời gian để trang điểm cho mình, lần này nhất định hắn sẽ lưu lại một ấn tượng thật tốt với người đàn ông ấy. Đầu tiên Lăng Vân Phi lái xe đến cửa hàng quần áo mua một bộ đồ mới.
Hôm nay hắn đến sân bay đón người, không phải đi làm, cũng không cần mặc Âu phục mà nên ăn diện thoải mái một chút. Hắn chọn một kiểu mới nhất trong năm, ấy là một chiếc áo thun cổ chữ V màu vàng nhạt, phối với một chiếc khăn quàng kẻ ca rô, phía dưới vận một chiếc quần harem* màu cà phê, cả người hắn trông vô cùng sáng sủa dương quang. Hắn búng búng ngón tay, bingo, không tồi lắm.
*Quần harem là kiểu quần đáy thụng.
Diện y phục xong, Lăng Vân Phi lại đến cửa tiệm làm tóc, tìm một bạn chịch của hắn tên là Alan. Hai người vừa gặp nhau, Alan đã nhiệt tình nhào tới: "Anh yêu, sao giờ anh mới xuất hiện, người ta nhớ anh muốn chết hà."
Lăng Vân Phi ôm chiếc eo nhỏ của cậu ta: "Bảo bối, là lòng em nhớ anh hay chỗ này nhớ anh?" Nói xong hắn vỗ vỗ vào cặp mông căng mẩy của Alan.
"Ghét quá đi, ghét anh quá đi hà." Alan thẹn thùng đánh đánh vào ngực hắn.
"Chỗ nào ghét, hửm?"
Lăng Vân Phi kéo tóc Alan rồi cho cậu ta một nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy, còn không ngừng xoa nắn bờ mông của tình nhân. Lúc tách ra hai người thở hổn hển, Lăng Vân Phi xoa xoa gương mặt đỏ rực kia, liếm láp nấn ná vành tai êm mượt của cậu ta: "Bảo bối, sao hả? Giờ còn chán ghét nữa không?"
Alan không nói gì, chỉ đánh giá tỉ mỉ Lăng Vân Phi từ đầu đến chân, sau đó kêu to như phát hiện ra một châu lục mới: "A Phi, hôm nay anh uống lộn thuốc hả, sao lại mặc thành kiểu này?"
Vì bình thường Lăng Vân Phi đều mặc quần áo rất đẹp, dường như cả người mỗi giờ mỗi khắc đều tỏa ra cảm giác mê hoặc, phóng đãng bất kham. Dù có mặc sơ mi thì nhất định hắn sẽ không cài ba nút áo trên cùng. Hôm nay đột nhiên hắn lại đổi sang phong cách khác lạ, nhìn thế này trông vô cùng sạch sẽ dương quang. Alan chua xót mở miệng: "A Phi, anh mặc thế này để đi làm gì vậy?"
Lăng Vân Phi cười cười ôm lấy vai Alan, sau đó dương dương tự đắc mà đáp: "Bảo bối, thế nào, mặc vậy không dễ nhìn à?" Nói xong hắn còn để Alan nhìn cho rõ mà cố ý quay một vòng.
"Ây da đúng rồi, em làm giúp cho anh một kiểu tóc hợp với bộ đồ này, nhớ kỹ là không được quá phô trương, khiêm tốn một chút là được."
Alan quan sát Lăng Vân Phi một phen cẩn thận. Thật lòng mà nói, dáng vẻ của A Phi lên bộ này quả thật không tệ, giúp hắn thu lại được vẻ phóng đãng bất kham và tư thái ngông cuồng tự đại, giờ chỉ còn lại một anh chàng dễ thương ngập tràn sức sống thanh xuân. Có điều hắn mặc bộ này không biết vì ai? Lại coi trọng người nào sao?
Alan đè nén nỗi cay đắng và đố kỵ trong lòng: "Thật sự rất đẹp."
"Thật không? Ưa nhìn thật à?" Lăng Vân Phi hưng phấn tột đỉnh.
"Không phải anh muốn làm tóc sao, gội đầu trước đã." Alan là chủ tiệm cắt tóc, bình thường cậu ta sẽ không làm cho khách, chỉ có người trước mặt này là một ngoại lệ.
Alan mặc quần áo vào rồi tự mình đứng bên bồn nước gội đầu cho hắn. Cậu ta xoa bóp da đầu Lăng Vân Phi, si mê nhìn người trước mắt, sau đó tò mò hỏi: "Lần này anh lại coi trọng ai thế? Đáng giá để anh phí tâm như vậy? Sẽ không phải thật sự có tình cảm chứ anh?"
"Làm chi có ai, chỉ là một lão nam nhân muộn tao thôi. Lại nói bảo bối à, lần nào anh không thật lòng với tình cảm chứ?"
"Anh chỉ lý do là nhiều." Alan bất đắc dĩ mở miệng, chờ đến khi gội đầu xong thì thiết kế một kiểu tóc cho Lăng Vân Phi, nhuộm mái tóc vàng thành màu đen, sau đó tỉa ngắn đi một chút.
Làm gần một tiếng đồng hồ, Alan chuẩn bị cởi đồ ra, Lăng Vân Phi ngồi trên ghế kéo lấy cậu tình nhân sắp thoát y, sau đó sờ sờ bàn tay trắng nõn của Alan, cười hì hì: "Bảo bối, anh nhớ em lắm, nhớ đôi tay như bạch ngọc này đã giúp anh, còn khuôn miệng nhỏ và mặt sau của em thật sự là nổi tiếng nha, cứ siết chặt lấy anh không tha."
Alan nghe vậy lập tức xuân tâm nhộn nhạo, không thể chờ được nữa mà khát khao Lăng Vân Phi ôm lấy mình. Lăng Vân Phi thành công nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của tình nhân, bèn thô lỗ kéo người ta ngồi lên đùi mình: "Bảo bối, em muốn không?" Nói xong hắn liền dùng thứ đã cứng lên hẩy hẩy vào giữa hai chân cậu trai, không ngừng cọ xát.
Alan vừa bị mấy câu nói của Lăng Vân Phi khơi lên phản ứng, sau khi nghe Lăng Vân Phi nói xong lại càng kích động. Cậu ta lập tức ôm lấy đầu anh chàng: "Ưm, em muốn. A Phi, cho em đi, xin anh đấy."
Lăng Vân Phi nở nụ cười, sau đó lột quần Alan ra, kéo khóa kéo của mình xuống: "Ngoan, tự mình ngồi lên đi."
Alan bị tình dục dằn vặt đến mất lý trí, nghe vậy liền dùng tay tự mở rộng qua quýt một chút cho mình rồi đỡ lấy vật to bự của Lăng Vân Phi ngồi lên. Giây phút đi vào kia, Alan lập tức phát ra tiếng thở gấp thoải mái. Lăng Vân Phi liếm mút vành tai của người tình: "Bảo bối, bên trong em nóng quá, chặt quá. Ngoan nào, tự mình động nhé."
Alan nghe lời đỡ lấy vai Lăng Vân Phi rồi nhún lên xuống. Sau mấy trăm lần xóc nảy, Alan quăng giáp đầu hàng trước, kế đến Lăng Vân Phi liền nhanh chóng bắn vào thân thể cậu ta. Nghỉ ngơi một hồi, hắn đẩy cậu tình nhân đã hơi xụi lơ ra, rút giấy ăn lau vật đã nửa mềm rồi sửa sang lại quần của mình.
Soi gương nhìn một chút, quả thật không tệ, kiểu tóc và quần áo rất hợp, cả người hắn trông có sức sống hơn nhiều. Lăng Vân Phi hôn lên gương mặt tình nhân một cái: "Bảo bối, anh đi đây, rảnh sẽ lại thăm em."
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Lăng Vân Phi tràn trề sảng khoái tiêu sái bước ra khỏi cửa tiệm làm tóc.
Chờ cơm nước xong xuôi, hắn lại đến quán bar mình thường tới chơi một lúc. Chạm mặt với đám bạn xấu, lập tức bọn họ liền xông đến: "A Phi, tình hình chiến trận thế nào rồi? Bắt được chưa? Mùi vị ra sao?"
"Chia sẻ tí đi mà A Phi."
Lăng Vân Phi cười cười rồi đấm mấy người đang bà tám một cái: "Dẹp cái mặt buồn nôn này của bọn mày đi được không? Cho xin, tao theo đuổi văn minh đấy. Tao chú trọng đến tình yêu tinh thần, chiến trận cái khỉ gì chứ."
"Xùy xùy..." Hắn vừa nói xog lập tức vang lên tiếng xùy xùy liên tục, Lăng Vân Phi liền đá người bên cạnh: "Cút đi, không tin thì thôi."
"Ủ ôi tin tin, tình yêu tinh thần, là kiểu chỉ nắm tay hôn nhẹ thôi ấy mà." Lời này nói xong lập tức khiến người chung quanh cười vang.
Đùa giỡn một hồi, Lăng Vân Phi nhìn đồng hồ đeo tay: "Không được, tao phải đi rồi, tao muốn theo đuổi tình yêu tinh thần của tao."
"A Phi, mày phải nhanh chóng bắt được tinh thần của mày đi, bằng không cúc hoa các em trai xinh xắn tịch mịch trong quán bar này sẽ khô héo hết thôi."
Lăng Vân Phi ngẩng lên nhìn mỹ nam mỹ nữ liên tục quăng mị nhãn xung quanh, đúng là như vậy: "Thế tao vọt đi bắt vị kia đây, mau còn nhanh về động viên đông đảo các mỹ nhân nữa chứ."
"Đúng thế A Phi, đừng vì vậy mà thiếu sót đấy."
"Đi đây, không nói nữa, tao phải đi thật, nếu không thì không kịp mất."