Yêu Anh Từ Trang Giấy

Chương 6: Chương 6: Chín tháng mười ba ngày




Địa chỉ email anh cho tôi, một lần tôi cũng không dùng đến.

Tôi luôn cảm thấy phải viết ra giấy thì mới gọi là nói chuyện với anh, còn gõ bàn phím, tôi sẽ chỉ nói nhảm mà thôi, vậy nên cuối cùng đành phải bỏ cuộc.

Không biết có phải anh cũng nghĩ thế hay không, hoặc là do bên kia bề bộn nhiều việc, anh cũng không gửi cho tôi bức thư nào hết.

Tôi cứ như vậy, tùy ý để lòng mình trống không.

Về sau tôi có quen một chàng trai, anh cũng là dân mê tiểu thuyết, vậy nên hai người trò chuyện khá ăn ý. Đứa bạn giới thiệu chàng trai này cho tôi có thủ thỉ, chàng ta thích tôi đã được một thời gian rồi. Đột nhiên tôi nghĩ, nếu tôi gửi mail cho anh nói mình đã có bạn trai mới, không biết anh sẽ phản ứng thế nào đây? Vậy nên tôi chủ động hẹn anh ta đi chơi, lại tặng anh ta mấy món quà nhỏ.

Có lẽ anh ta cũng lờ mờ nhận ra tôi đã bật đèn xanh, buổi tối bèn hẹn tôi ra ngoài nói chuyện, kết quả chuyện đâu không thấy, chỉ thấy anh ta kéo tôi vào ngõ nhỏ, ý định ôm hôn. Tôi hết hồn đẩy anh ta ra, lúc này mới phát hiện, không phải ai tôi cũng đồng ý thân thiết được.

Kế hoạch thất bại, bản tính thích đùa dai của tôi lại chẳng thay đổi là bao.

Tôi vẫn gửi mail cho anh, nói mình có bạn trai mới, còn nói chuyện tình cảm của chúng tôi tốt đẹp nhường nào, điều duy nhất không nói, chính là việc tôi và anh ta thật sự ‘nói’ chuyện rất ăn ý.

Tôi chỉ muốn trêu ghẹo anh, cũng không có ý định làm tổn thương anh.

Sau mỗi ngày tan học tôi đều chạy vào quán net, nhưng lại không hề thấy anh viết thư trả lời, thật sự không hiểu nổi người đi đùa ở đây là tôi hay là anh nữa.

Ra ra vào vào quán net được hai tuần thì tôi bỏ cuộc, chỉ chờ đến thời gian cuối tuần về nhà mới kiểm tra hòm thư, nhưng vẫn không thấy anh viết hồi âm cho tôi.

Tôi đầu hàng, viết thư cho anh bảo rằng đó là tôi nói giỡn, căn bản không có chuyện bạn trai gì hết.

Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, ba tháng trôi qua.

Đến một câu anh cũng không gửi sang cho tôi.

Chẳng lẽ anh đã quên tôi thật rồi sao?

Tuần lễ thi cuối kỳ, tôi cố gắng đau khổ thức trắng liền mấy đêm, cũng may mà vượt qua thuận lợi, tiếp đến chính là nghỉ hè.

Đêm thất tịch (lễ tình nhân của Trung Quốc, ngày 7-7 âm), tivi lại chiếu bộ phim đã phát đến mấy trăm lần, “Chuyện tình Lương Chúc”.

Tính tình tôi giống nam sinh, có lẽ cũng so được với Chúc Anh Đài. Còn anh? Nhã nhặn, lịch sự, cũng có chút như Lương Sơn Bá, chỉ là thời đại khác nhau mà thôi.

Mặc dù ba mẹ tôi phản đối, nhưng cũng chưa tới mức bức hôn, nhốt tôi ở trong phòng. Khoảng cách giữa tôi và anh là nửa vòng trái đất, cho dù sau khi chết đi được hóa thành bươm bướm, tôi cũng không bay nổi một vạn bảy ngàn km để đi tìm Lương huynh của mình.

Chợt nhớ đến một câu chân lý kinh điển, “Lý luận là lý luận, thực tiễn thuộc về thực tiễn”. Lại thế nữa rồi, mặc dù tôi ưa thích B.E, nhưng chỉ giới hạn trong khuôn khổ nhân vật chính là người khác mà thôi. Nếu nhân vật chính là tôi, nhất định đoạn kết phải là H.E.

Nếu như chết sau có thể hóa thành một loài bay được rất xa, ví như diều hâu chẳng hạn, có lẽ tôi sẽ thật sự suy nghĩ đi thử một chút.

Nghỉ hè không bao lâu đã lại khai giảng năm học mới, khai giảng không bao lâu, lại đã đến tết Trung thu.

Trung thu năm nay tôi không ăn thứ gì khác, chỉ chăm chăm ăn bánh nướng mà thôi. Tôi cắt bánh ra thành nhiều miếng thật nhỏ, sau đó đặt ở trong miệng nhấm nháp.

Miếng bánh nướng ngọt ngán đi cùng với hột trứng muối tôi vốn không ưa quyện vào nhau, tạo ra một hương vị kỳ dị. Ăn chưa hết hai miếng, nước mắt của tôi đã tuôn ra như mưa.

Anh không làm tôi cảm động bằng những việc lớn lao như trong tiểu thuyết, anh chỉ biết ôn nhu với tôi từng chút một. Tôi nhớ tới ngày đó anh cắt bánh trung thu, tỉ mỉ mà cẩn thận khiến lòng tôi đau quá, nhịn không được khóc òa nức nở.

Tết Trung thu năm nay qua đi bằng ánh mắt kỳ quái ba mẹ dành cho tôi. Tôi vừa ôm hộp bánh, vừa khóc lóc không ngừng. Nước mắt chảy xuống khóe môi khiến tôi không phân biệt được hương vị trong miệng là mặn hay là ngọt. Không biết nước mắt nhiều hơn vẫn là miếng bánh trung thu đang thắng thế. Kết quả, không có ai dám tranh bánh với tôi, một mình tôi ăn hết ba hộp.

Tôi bắt đầu oán hận tết Trung thu, tại sao mỗi năm lại phải có một lần? Nếu giống ngày 29 tháng 2 như vậy, có lẽ tưởng niệm của tôi sẽ vừa phải hơn, không giống như bây giờ ồ ạt trào ra, muốn thu về cũng thật là khó.

Nhưng nếu tưởng niệm có thể điều khiển theo ý mình, như vậy nó đã không gọi là tưởng niệm.

Mỗi khi xem tivi tôi sẽ không tự chủ được chỉnh âm lượng nhỏ đi, càng lúc càng nhỏ, đợi đến khi người khác nhắc nhở mới giật mình phát hiện, âm lượng đã sớm chỉnh về 0.

Mỗi khi uống trà lạnh tôi sẽ chọn loại đắng nhất, như vậy khi uống xong tôi sẽ rơi nước mắt, có cớ để đuổi đi đám bạn phiền nhiễu cùng phòng.

Mỗi khi qua đường tôi sẽ đứng ở tại chỗ bồi hồi một lúc, bởi vì tôi muốn nhìn anh bình an vô sự mới có thể yên tâm bước qua.

Tôi thường thường có cảm giác anh vẫn đang ở bên cạnh tôi. Đó là loại cảm giác vừa cô đơn lại vừa bất lực. Anh phảng phất như đã biến mất trong thiên địa này. Tôi chỉ có thể sử dụng từ ‘phảng phất’, bởi vì tôi biết rõ anh vẫn còn tồn tại, chỉ là đã cách tôi nửa quả địa cầu rồi thôi.

Tôi có thể tách khỏi anh sao? Anh đã sớm từng giọt từng giọt thẩm thấu vào cuộc sống của tôi, hòa tan vào sinh mệnh tôi.

Trước kia tôi luôn rất kiên cường, bất kể là khi chơi bóng rổ bị thương đầu gối đến không đứng lên được, bất kể là khi bị ba mẹ mắng, bị bạn bè hiểu lầm, tôi cũng đều có thể cười trừ cho qua chuyện. Nhưng giờ đây, tôi yếu ớt đến chính bản thân mình cũng thấy khó chấp nhận.

Anh nói rất đúng, không phải đa số mọi người nghĩ vậy thì nó sẽ trở thành như vậy. Phần yếu ớt này của tôi, không có được như mọi người nói, theo thời gian mà mờ nhạt đi, mà là càng ngày càng sâu đậm. Nếu một ngày nó biến mất không có nghĩa tôi sẽ trở lại kiên cường như xưa, mà có khi, lúc đó đã là suy sụp mau hỏng mất.

Có lẽ tình cảm vốn chính là một đường vòng cung, tất cả mọi người đều cho rằng một người ném ra sẽ có một người khác tới đón. Kỳ thật ném ra là tôi, thu hồi cũng vẫn là tôi, vui mừng cùng bi thương đều chỉ có mình tôi thừa nhận.

Tôi sống hai mươi mốt năm qua, thời gian anh rời đi lại chỉ có chín tháng mười ba ngày. Nhưng chín tháng mười ba ngày này với tôi lại trở nên quan trọng hơn hết thảy. Tôi hối hận lúc trước vì sao mình không đến với anh, vì sao lại không dám cùng anh thành đôi thành cặp.

Nhưng là, tôi chưa từng hối hận vì đã cùng anh quen biết.

Số lần tôi mất ngủ bắt đầu tăng lên, tôi thường nằm vắt tay ở trên giường suy nghĩ, tôi nên quên anh sao? Tôi không nên quên anh sao?

Cũng giống như lần trước tôi tự đặt câu hỏi, mình nên ở bên anh hay không nên ở bên anh vậy. Chỉ khác là lần này tôi không cần đáp án. Hoặc là nói, đáp án căn bản không tồn tại.

Bởi vì chỉ cần tôi còn đặt ra câu hỏi này, thì tức là tôi vẫn chưa thể quên anh.

Đột nhiên tôi quyết định, mình phải đi tìm anh.

Trước khi anh rời đi đã cho tôi địa chỉ, đó là vì tôi muốn viết thư tay cho anh, nhưng anh bảo gửi thư rất mắc, tôi cứ gửi mail cho tiện.

Tôi vốn định viết mail báo với anh một câu, nhưng xuất phát từ tâm lý muốn trả thù, tôi đột nhiên muốn xuất hiện dọa anh một chút.

Tôi gọi điện thoại hỏi qua tất cả các công ty du lịch, nhưng chỗ nào cũng vậy, rẻ nhất cũng phải hơn hai vạn tệ. Số tiền này với tôi, không thể nghi ngờ là giá trên trời.

Tôi bắt đầu điên cuồng đi làm, nhưng ban ngày đi học, buổi tối đi làm rốt cuộc cũng chẳng kiếm được là bao. Mỗi tháng tiết kiệm một ngàn thì phải đợi hai năm mới đi được. Đang lúc tôi cảm thấy bất lực, có người bạn lại giới thiệu cho tôi một tòa soạn báo tốt. Người này đã xem qua truyện ngắn của tôi, thấy rất được, lại biết rõ tôi cần tiền gấp, vì vậy đã liên hệ giúp tôi đăng truyện lên với giá là 80 nguyên/ 1 ngàn chữ.

Tôi viết tiểu thuyết rất nhanh, trung bình mỗi ngày năm ngàn chữ.

Trong khoảng thời gian này tôi vẫn đều đặn gửi mail cho anh, nhưng một lần anh cũng không hồi âm lại, điều này khiến quyết tâm không đi không thể của tôi một lần nữa lại tăng đến kịch điểm.

Tôi một lòng mong mỏi đến nước Mỹ, tiến độ viết truyện được đẩy lên đến điên cuồng, nhưng ngoài ý muốn là, độc giả lại rất thích truyện của tôi. Tôi được tòa soạn thưởng thêm cho một khoản nhuận bút kha khá, giúp ước mơ mau chóng được hoàn thành.

Bốn tháng sau, tôi ngồi trên chuyến bay đến New York.

Tôi, một cô gái hai mươi mốt tuổi, tiếng Anh nát đến không thể nát hơn, một thân một mình bay nửa vòng trái đất đến Mỹ tìm anh, đã thế còn nói dối ba mẹ là đi chơi Quảng Tây cùng đám bạn. Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi, tại sao mình lại có thể điên cuồng đến mức này.

Tôi chỉ biết hiện tại tôi muốn đi tìm anh, chàng trai đã khiến tôi trở nên cuồng dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.