Nói chuyện với bé cả tối. Nhìn đồng hồ còn 15 phút nữa là đã 8h30 rồi, tôi gấp gáp, chạy đi tắm rồi quay lại bàn học. Thường thì tầm giờ này, chúng tôi thường hay nhắn tin cho nhau. Tôi phân vân, có nên chủ động nhắn tin trước không nhỉ, mọi khi toàn là cậu ấy chủ động nói chuyện trước. Mặc dù lúc nào cũng onl trước cậu ấy, nhưng lại chỉ có vài lần tôi bắt chuyện. Cầm máy trên tay, tôi lẩm bẩm, nếu như cậu ấy onl thì lần này tôi sẽ nhắn trước.
Nick cậu ấy vẫn chưa sáng, onl 10 giờ trước. Tôi chán nản, chờ đợi quả là thử thách sự kiên nhẫn của người ta mà. Tôi bỏ điện thoại qua một bên, tập trung vào mẫu vẽ tôi đang vẽ dở, cố gắng giết thời gian khi đợi cậu ấy. Đang mải mê nhìn lại mẫu vẽ vừa mới hoàn thiện, thì điện thoại tôi chợt rung nhẹ. Đủ để tôi nhận thấy có điều gì đó.
Nhìn màn hình, chỉ thoáng qua thôi là tôi đã nhận ra ảnh đại diện trò chuyện của cậu ấy xuất hiện trên màn hình.
Tôi buông ngay bản vẽ,vẻ mặt mừng rỡ, mở tin nhắn.
“Lão bà! Mi đâu rồi?”
“Ta xin mi. Đừng gọi lão bà nữa!”
“Chơi nối chữ đi. Ta nhất định phải phục thù.”
“Không sợ thua nữa hả. Mà rủ ta chơi.”
“Ta đây có gì mà phải sợ hả?”
“Vậy ta trước nhé!”
“Được. Nam nhường nữ.”
Tôi đảo mắt, cố gắng tìm một từ thật khó.
“Hộp sữa”
“Sữa chua”
...
“Cái bụng.” tôi nhắn.
“Bụng bự.”
Đây gọi là tự đào hố chôn mình có phải không nhỉ. Tôi nhìn dòng tin nhắn mà miệng méo xệch. Tôi bí từ. Bự thì làm sao mà nối được. Cậu ta dám dồn tôi thua. Mặc kệ nó liên quan không, tôi gõ bừa:
“Bự to.”
Tên Hạo gửi một mặt cười to đùng.
“Gì đây. Đã bự lại còn to nữa hả mi.”
“Ai bảo mi chọn từ bự làm chi *icon mặt khóc* .”
“Rồi sao. Chịu chưa.”
Tôi mếu máo nhắn:
“Rồi thua. Ta thua.
Nhưng mà Hạo đẹp trai. Mi phạt nhè nhẹ thôi nha. Ta là con gái đấy.”
Tôi nài nỉ. Ai biết được cậu ta nghĩ ra cái trò gì phạt tôi. Thôi thì ăn nói ngọt một xíu, biết đâu cậu ta nương tay thì sao.
Tôi nài nỉ. Nhưng cuối cùng kết quả vẫn là phải đăng. Cậu ta nhất định là đang kiếm cớ trả thù tôi mà.
“Hê hê. Đăng 1 lần “Vân muốn làm cô dâu của Hạo” . Tag cả ta vào.”
“Này. Hạo kia. Sao lỡ lòng nào!!!” tôi dám cá là sẽ có kết cục bi thảm. Nhưng tôi không nghĩ đến nó lại thành ra thảm hại như thế này.
“Mau làm đi. Nhanh nhanh.”
“Ta hờn mi.”
“Làm đi người đẹp.”
“Rồi đó. Hết đời tán trai của ta rồi còn đâu “
“Haha khỏi tán đi nhé. Lão bà!”
“Mà thôi. Mi cũng hết đời tán gái luôn mà. Như nhau cả thôi.”
“Hừm. Đúng rồi.”
“Cho mi chừa.”
“Chưa chừa đâu.”
“Nhà ngươi thêm vài lần như ta mới chừa chứ gì.” tôi nhắn. Nhìn dòng trạng thái, tôi chán nản. Cứ nghĩ là sẽ trêu được cậu ta, ai ngờ tôi lại là người bị cậu ta chọc tức.
Vừa đăng xong, tôi phát hiện là có ba người bạn đã nhìn thấy nó. Xong rồi, có mỗi chuyện đồ đệ mà đã bị hỏi vặn vẹo, bây giờ thêm cả vụ cô dâu này nọ. Sẽ khó sống rồi.
Nghĩ đến nó tôi lại bật cười. Trong lòng lại có gì đó vui vui, cũng lại một chút gì đó tức giận. Đúng là con gái sớm nắng chiều mưa.
Nguyên cả buổi tối hôm ấy. Tôi không tài nào tập trung vào bài tập vẽ được, dòng chữ ấy cứ như được lập trình chạy qua chạy lại trong đầu tôi. Nó đeo đuổi tôi cho đến khi tôi đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy việc đầu tiên chính là chạy ngay xuống giường vồ lấy chiếc điện thoại. Tôi nhìn một loạt bình luận mà khuôn mặt chuyển thành đủ thứ màu:
“Đại tẩu.” Là bạn của cậu ấy.
“Sao từ thú cưng mà lại lên chứ thành vợ thế này hả.” đây là của một người em của cậu ta bình luận. Tôi cũng thắc mắc liệu có phải là em ngoài đời của cậu ấy không, bởi ngoài tôi làm “thú cưng” của cậu ấy, thì tôi có thấy ghi mục Mĩ Tử là em của cậu ta.
“Gì đây. Từ khi nào mà Vân có ý định lấy chồng thế hả.” Là đứa bạn của tôi nhắn.
Mới đọc có ba bình luận mà tôi đã cảm thấy như cả thế giới đang chĩa mũi về phía tôi rồi. Tôi không dám đọc thêm những bình luận ở phía dưới nữa.
----Chương đăng ngày 27 tháng 9 năm 2016----