"Trước kia em đã biết Chi Thu rồi đúng không?" Giờ tan tầm trên đường xe cộ rất đông đúc, dòng xe nối tiếp nhau di chuyển chậm chạp về phía trước, Ngụy Lam Thiên quay đầu liếc nhìn Khả Ly một cái liền hỏi thẳng vào chủ đề.
"Tiệc đính hôn lần đó bác Phong bất ngờ gặp chuyện không may, Chi Thu cũng không có chú ý đến em, vậy thì hai người đã từng gặp nhau lúc nào chứ? Hơn nữa hình như cậu ấy còn không biết em đâu." Không để ý tới sắc mặt tái nhợt cùng cánh mắt kinh ngạc của Khả Ly, Ngụy Lam Thiên tiếp tục hỏi.
Miệng Khả Ly vẫn ngập ngừng không có nói chuyện, đôi tay đặt ở trên đùi đang nắm chặt lại với nhau.
"Em không cần căng thẳng! Anh không biết vì sao em không chịu nhận biết Chi Thu, nhưng con của em cũng là con của Chi Thu, chẳng lẽ em không thể vì thằng bé mà cân nhắc một chút sao?"
"Anh! Anh đang nói bậy bạ gì vậy?" Vừa nghe nhắc tới đứa bé, Khả Ly thật sự nóng nảy, giọng nói cũng vì khẩn trương mà hơi run rẩy.
Đúng lúc đèn đỏ, Ngụy Lam Thiên xoay đầu lại thành khẩn nhìn Khả Ly nói: "Anh biết nhất định là em có lý do của mình, nhưng Chi Thu là người bạn tốt nhất của anh, cho nên anh phải thay cậu ấy đến hỏi em."
"Anh ------" không phải là anh ấy đã nói cho Phong Chi Thu rồi chứ, Khả Ly sợ hãi.
Ngụy Lam Thiên thấy bộ dáng của Khả Ly thật sự rất không muốn cho Phong Chi Thu biết, vội vàng bổ sung: "Em đừng lo lắng, hiện tại anh cũng coi em như bạn bè, cho nên chuyện này anh còn chưa nói với Phong Chi Thu."
Tâm tình của Khả Ly hòa hoãn xuống dưới, vốn định phủ nhận chuyện của thằng bé, nhưng lại nghĩ ngay đến tính chất của công ty Thiên Vũ, không có chuyện gì mà bọn họ không tra ra được, đành phải thở dài chậm rãi nói: "Ngọc Ngọc thực sự là con của anh ấy, nhưng anh ấy cũng không biết, khi đó người nhà bắt buộc em đính hôn cùng Phong, Phong lão tổng giám đốc, em không muốn, nhưng mẹ bị bệnh rất nặng cần một khoản tiền lớn để chữa trị, em nghĩ chắc anh cũng đã tra ra được thân phận của hai mẹ con em rồi, trong nhà họ Mạnh hai mẹ con em không hề có địa vị, mẹ cả không chịu xuất tiền, dùng chuyện này uy hiếp khiến em không thể không đáp ứng được."
"Nhưng em lại không cam lòng, tối hôm đó em biết hai người chị sẽ đến cái quán Bar đó, cho nên nhất thời tâm huyết dâng trào cũng đi, đúng vào đếm hôm đó, em gặp anh ấy. . . . . ."
Khả ly quay sang nhìn những áng mây màu tía bên ngoài cửa sổ xe, cảm thấy ảm đạm, một lần gặp mặt kia rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh của cô đây, cô cũng không thể khẳng định, chỉ biết mình không có quyền hối hận, bởi vì mọi chuyện liên quan đến Phong Chi Thu đều do chính cô chọn lựa, cũng không có ai ép buộc cô cả.
Ngụy Lam Thiên gật đầu một cái nói : "Hóa ra đúng là đêm đó, lần đó em háo trang như vậy đúng là khiến mọi người không thể nhận ra được, ngày đó Chi Thu mang em đi, anh nhớ hôm sau Chi Thu rất ảo não, em lặng lẽ rời đi có đúng không? Liên tục mấy ngày sau đó Chi Thu đều đến cái quán Bar đó, anh nghĩ cậu ấy đối với em cũng có chút khác biệt."
"Đêm đó anh cũng có mặt sao? Em cũng không nhớ rõ lắm." Khả Ly dừng lại một chút, lại không cho là đúng, trong giọng nói mang theo ý đùa cợt: em có sức ảnh hưởng như vậy sao? Anh không biết em và anh ấy khác nhau một trời một vực sao? Bọn em gặp nhau chính là sai lầm, còn Ngọc Ngọc là một chuyện ngoài ý muốn, em hy vọng anh có thể giữ kín bí mật này giúp em, nếu anh ấy biết được, nếu như anh ấy quyết phải mang thằng bé đi thì em sẽ không thể chịu được."
"Hóa ra em lo lắng vấn đề này, Chi Thu vẫn chưa kết hôn, vì sao em không thử cân nhắc xem." Ngụy Lam Thiên khuyên nhủ.
Khả Ly yếu ớt cười một tiếng, tự giễu nói : "Để cho anh ấy vì thằng bé mà lấy em? Em không muốn như vậy, thân phận của em cũng không xứng với anh ấy, lại nói, cuộc sống của anh ấy trôi qua muôn màu muôn vẻ, mà em chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình thôi."
"Anh thấy em vẫn có thể thử xem sao, Chi Thu vẫn hỏi thăm anh về em, tin tưởng anh, cảm giác của cậu ấy đối với em là không giống, nếu em lo lắng vấn đề đứa bé, thì trước tiên anh sẽ giữ bí mật giúp em, em chấp nhận sự theo đuổi của Chi Thu, cho cậu ấy cũng cho em một cơ hội tiến xa hơn, mà anh cũng nhìn ra được em có cảm tình với cậu ấy, nếu không làm sao có thể chịu vất vả để sinh đứa bé ra như vậy chứ." Ngụy Lam Thiên nói thẳng ra khúc mắc của Khả Ly, nhưng dù sao anh cũng vẫn cảm thấy cô ấy và Phong Chi Thu thật sự có hi vọng sẽ ở bên nhau, vì vậy cũng dốc sức khuyên nhủ.
Khả Ly im lặng, anh ấy sẽ theo đuổi mình sao? Tóm lại lần đó bị sa thải là có chuyện gì vậy? Cô vừa nhớ ra liền hỏi ra miệng: "Anh có biết tại sao Nghệ Tinh lại sa thải em không? Đúng rồi, có phải là chủ ý của anh ấy hay không?"
"Đúng vậy, cho nên anh nói cậu ấy đối với em có khác biệt mà, chẳng qua cậu ấy chưa hiểu được lòng mình thôi, nhưng anh biết, đã khi nào cậu ấy từng để ý tới một cô gái như vậy đâu, cậu ấy mới chỉ gặp em có một lần đã muốn em đến làm việc bên cạnh cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ không phân biệt được giữ công việc và chuyện riêng như thế này cả." Ngụy Lam Thiên cười nói, không khí cũng thoải mái hơn một chút.
"Điều này cũng không nói nên được cái gì, anh ấy có nhiều phụ nữ như vậy, cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi!" Khả Ly mấp máy miệng, lại hơi lo lắng hỏi Ngụy Lam Thiên : "Em đến làm việc ở Thiên Vũ có phải là ý của anh ấy hay không?"
Ngụy Lam Thiên lái xe, tự nhiên như thường điều khiển xe rẽ sang, đắc ý nói : "Em yên tâm! Cái này không phải ý của Chi Thu, là quyết định của anh, hiện tại em làm việc ở Thiên Vũ rất tốt, quan hệ với các đồng nghiệp cũng rất được, không cần suy nghĩ quá nhiều, làm việc cho tốt là được, nếu em thực sự không muốn ở bên Chi Thu, hãy chọn một người ở trong Thiên Vũ đi, đừng nghĩ đến việc nghỉ việc gì đó, anh sẽ không phê chuẩn đâu."
"Em cũng không muốn xin nghỉ việc đâu, bây giờ tìm việc rất khó khăn, hơn nữa còn là công việc có đãi ngộ tốt như vậy nữa, chỉ cần tổng giám đốc Ngụy không sa thải em là tốt lắm rồi, em còn muốn nuôi gia đình nữa." Khả Ly vẫn không nghĩ rằng trước đó đi tìm việc luôn bị cự tuyệt là do bọn họ giở trò đâu, nghĩ rằng Ngụy Lam Thiên hẳn là nói lời giữ lời, bởi vậy cũng không còn lo lắng như lúc trước nữa .
"Anh chắc chắn là không sa thải em rồi, nhưng có lẽ em cũng làm việc không được lâu đâu, có người chưa từ bỏ ý định, cậu ấy sẽ đến cướp em đi đấy." Ngụy Lam Thiên cười ha ha nói.
Khả Ly nghiêm mặt nói: "Anh có thể cam đoan với em, không nói chuyện của Ngọc Ngọc cho anh ấy biết sao?"
"Hiện tại chắc chắn anh sẽ không nói." Ngụy Lam Thiên cười nói, trong đầu nghĩ thầm anh còn muốn xem cuộc vui đâu, "Nhưng Chi Thu cũng biết em có con, nếu tự cậu ấy phát hiện ra, thì không phải do anh đâu nhé, em cũng biết năng lực của cậu ấy đấy."
Khả Ly không chú ý tới Ngụy Lam Thiên đang chơi chữ, nghĩ rằng chỉ cần không để Ngọc Ngọc và Phong Chi Thu gặp nhau, thì anh ấy không thể nghĩ đến được, dù sao anh ấy cũng không nhớ cô: "Vậy anh cũng không thể nói cho anh ấy biết chuyện quán Bar được!"
"Tốt, không nói, ban đầu anh cũng không nhận ra em là cô bé ngốc suýt bị lừa gạt ở qán Bar ngày đó. Nhưng anh tin Chi Thu sẽ không buông tay đâu, em hãy cho cậu ấy cơ hội theo đuổi em, không cần một mực trốn tránh, như vậy cũng không công bằng với cậu ấy chút nào, đúng không."
Khả Ly lại im lặng, cho anh ấy cơ hội sao? Nếu anh ấy chỉ có hứng thú nhất thời, nhất thời cảm thấy mới mẻ, mà bản thân lại không giữ được lòng mình, thì sau này người đau lòng cũng là chính mình thôi, nhưng, một giọng nói khác lại hỏi ngược lại, chẳng lẽ cô thật sự không muốn cho anh ta cơ hội tìm hiểu về mình hay sao? Nói không chừng, nói không chừng anh ấy sẽ thích cô.
Ngụy Lam Thiên thấy Khả Ly lâm vào trầm tư, cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa, anh thấy bọn họ rất khả quan, nếu Chi Thu biết có một đứa con đáng yêu như thế, nhất định sẽ lấy Khả Ly, dù sao cậu ấy cũng cần một người vợ, nhưng mà, anh cũng nhìn ra được điều mà Khả Ly cần là tình cảm của Chi Thu, điều này cũng chứng minh cô ấy yêu Chi Thu thật lòng, cho nên, anh không ngại giúp Khả Ly nhiều hơn, không thể để cho anh chàng đó vừa ý quá được, anh âm thầm tính toán.