Yêu Cả Đời

Chương 33: Chương 33: Phỏng đoán lẫn nhau




Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, nếu em đã bước về phía anh bước đầu tiên, như vậy thì anh sẽ đi nốt 999 bước còn lại!

Những lời này không nhớ rõ là ai đã nói ra đầu tiên, thật sự là rất sâu sắc nói ra sự thận trọng và phân vân của trai gái yêu nhau, rất nhiều người lo lắng nếu đối phương không có suy nghĩ giống nhau, bước ra một bước kia thì ngay cả làm bạn bè cũng không được nữa rồi.

Nhưng có một số việc, không làm rõ, không nói thành lời, thì sẽ vĩnh viễn đặt ở đáy lòng, rất dễ dàng sẽ bỏ lỡ nhau, giờ phút này Lam Tuấn Kiệt chính là như vậy, anh không dám nói thẳng ra tâm ý của mình, chính anh cũng không rõ vì sao đối mặt Hứa Mỹ An anh lại không hề có tự tin với tình cảm như vậy, càng để ý lại càng sợ mất đi có lẽ chính là như vậy.

Mới trước đây mỗi ngày Hứa Mỹ An đều nói thích anh, nhưng sau khi lớn lên cô đã từng nói thích rất nhiều người, lại không lại nói thích anh, cô vẫn nói chán ghét tính tình thối tha của anh, cô nói cùng một chỗ với anh đến một ngày nào đó sẽ tức chết hoặc là buồn chết.

Rốt cuộc thế nào mới có thể khiến cô vui vẻ đây? Lam Tuấn Kiệt thật sự là nghĩ mãi không ra, anh lớn như vậy rồi còn chưa từng có kinh nghiệm lấy lòng con gái, từ sau mười lăm tuổi vẫn vì việc cự tuyệt các cô gái như thế nào mà phiền não, bởi vì yêu mẹ, nên anh không muốn làm tổn thương đến phụ nữ, cho nên hơn phân nửa chỉ dùng vẻ lạnh như băng để cự tuyệt một cách không tiếng động, nhưng anh cũng sẽ không cố ý đi lấy lòng các cô gái, cho nên anh cảm thấy hiện tại gặp phải bài toán khó.

Để cho tiếp viên hàng không mang một cái chăn lông tới, nhẹ nhàng phủ lên người Hứa Mỹ An, đắp lên xong, anh cũng nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh cũng mệt không chịu nổi, chẳng qua anh quen lạnh nhạt, người bên ngoài nhìn không thấy sự dao động trong lòng anh đấy thôi.

Một lát sau không có động tĩnh, Hứa Mỹ An lại mở mắt ra, cô cũng không có ngủ, chỉ là vì tránh phải nói chuyện với Lam Tuấn Kiệt thôi, kỳ thật nghĩ lại thì Lam Tuấn Kiệt đối xử với cô rất tốt, vốn cho rằng tìm một trợ lý nhỏ như cô làm người đại diện chỉ là hứng thú nhất thời của anh mà thôi, mà cô đúng lúc có mặt ở hiện trường nên mới bị chỉ đích danh.

Nhưng một năm nay, anh dạy cho cô không ít vấn đề, tuy rằng tính tình không tốt, có khi sẽ gào thét với cô, có khi yêu cầu này kia, nhưng trên thực tế lại chưa từng thực sự phạt cô, ngược lại, những việc cô làm không tốt luôn có anh ơ phía sau sửa chữa.

Khả Ly nói không sai, cô thực sự là một cô gái cẩu thả, trước kia làm sao lại không có chú ý tới đâu? Anh thức đêm chụp ảnh, cô phải ở bên cạnh, nhưng cô lại luôn không cẩn thận ngủ quên, mà trên người được đắp lên áo khoác khoắc hoặc chăn lông, mỗi lần đều là sau khi kết thúc công việc cô mới bị đánh thức, mà lúc này cô còn luôn thầm oán anh ngược đãi cô tước đoạt niềm hạnh phúc được ngủ trên giường của cô.

Trong công việc thì không cần phải nói rồi, anh sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện cần thiết, cô chỉ cần làm việc theo lịch trình thời gian làm việc và hạng mục công việc của anh là được, vốn cô nghĩ rằng toàn bộ những việc này đều là anh phải làm, mà trên thực tế lúc nhàm chán sau khi nói chuyện với người đại diện của những người khác mới phát hiện giống như rất nhiều việc phải là cô làm mới đúng. Người đại diện vốn phải chú ý trong ngoài, chu đáo, người nghệ sỹ không cần lo lắng những chuyện vụn vặt này.

Trước kia cô cảm thấy Lam Tuấn Kiệt cho rằng năng lực của cô không đủ nên mới tự mình làm, hiện tại mới nghĩ đến anh vốn là có ý săn sóc có phải hay không đây, nghĩ lại quả thật là anh chiếu cố cô ở rất nhiều chỗ, nếu không phải anh cả ngày nghiêm mặt, không có việc gì quát cô mà nói, cô nhất định sẽ tự mình đa tình cho là anh thích cô.

Chẳng qua điều này sao có thể chứ, nhìn lại bản thân, không tài lại không có sắc, có lẽ là anh quen tự mình làm mọi chuyện thôi, anh thích là Khả Ly một cô gái xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, chỉ là vì sao lại là Khả Ly chứ? Nếu như là một cô gái khác cô nhất định sẽ không cam lòng, thế nào cũng phải thử đi phá hoại mới được.

Cơ thể vẫn nghiêng một bên đều có chút cứng ngắc rồi, Hứa Mỹ An xoay người một cái, quay đầu nhìn thấy Lam Tuấn Kiệt đang ngủ, thế này mới phát hiện anh thật sự rất tuấn tú ,không giống một ngôi sao nam trên màn ảnh có mị lực khôn cùng mà trong hiện thực lại thật bình thường, mà Lam Tuấn Kiệt tuy nhìn gần như vậy cũng không hề có một chút tỳ vết.

Làn da sạch sẽ nhẵn nhụi, khuôn mặt tuấn tú vừa đủ, môi hơi mỏng, người khác nói người môi mỏng thì bạc tình, cô tin tưởng anh sẽ không, anh là người nhận định một sự việc là đúng sẽ rất chân thành làm tốt, lông mi của anh thật dài, đang ngủ mày cũng hơi nhíu lại, anh cũng có chuyện không vui sao?

Đúng rồi, anh không thích khí hậu của Đông Nam Á, lần này tới chụp ảnh một tuần đã là giới hạn cao nhất của anh rồi, hai cúc áo sơ mi của anh bị mở ra, cơ ngực được rèn luyện thường xuyên rất tự nhiên tản ra hơi thở đàn ông, đúng vậy, tất cả mọi người đều nói anh có một tia tà mị, chính là loại hơi thở này làm cho tất cả các cô gái đều mê muội đi.

“Thưa các hành khách, mọi người ngồi. . . . . . ” Tiếng nhắc nhở ôn nhu của tiếp viên hàng không đột nhiên truyền đến, Lam Tuấn Kiệt lập tức giật mình tỉnh dậy, Hứa Mỹ An vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, trên mặt nhịn không được ửng đỏ, vừa rồi cô thế nhưng muốn biết hôn môi anh sẽ có cảm giác như thế nào, thật sự là muốn chết!

"Khả Ly, nếu không em mở cửa hàng quần áo đi!" Hứa Thành Lâm sau khi suy nghĩ liền nói, hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ Khả Ly, anh mang theo lễ vật đến đây ăn tối, mẹ Khả Ly đưa Ngọc Ngọc đi tắm, lưu để lại hai người nói chuyện, mẹ Khả Ly thực sự bằng lòng tạo cơ hội cho bọn họ.

"Nếu mình mở cửa hàng thì thời gian sẽ tự do hơn chút, ngẫu nhiên dì cũng có thể trông cửa hàng giúp em, có thể thật nhiều thời gian ở bên Ngọc Ngọc không phải rất tốt sao?"

"Mở của hàng không nhất định sẽ kiếm được tiền, hơn nữa em cũng không có nhiều vốn như vậy." Khả Ly lắc lắc đầu, rời khỏi Nghệ Tinh 1 tuần rồi, tìm việc vẫn không thuận lợi, trong lòng cô cũng bắt đầu lo lắng.

Hứa Thành Lâm chân thành nói: "Anh đóng góp một phần, trở thành nhà đầu tư được không, anh tin tưởng em sẽ kinh doanh rất tốt."

Anh biết chắc chắn Khả Ly sẽ không nhận không sự giúp đỡ của anh, cho nên cố ý nói như vậy, bất quá Khả Ly cũng không nghĩ như vậy, cô không phải không biết tâm tư của anh, chẳng qua cô thật sự không thể tiếp nhận, tình cảm của cô đối với anh cũng giống như Mỹ An thôi, "Cám ơn anh Hứa, em thực sự không có niềm tin với việc buôn bán!"

"Khả Ly, anh. . . . . ."

"Anh Hứa, khi nào thì Mỹ An trở về vậy?" Khả Ly vội vàng cắt đứt lời khuyên bảo của Hứa Thành Lâm, cũng sợ hãi anh sẽ nói ra lời nói khiến cô khó xử.

Hứa Thành Lâm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khả Ly một cái, trong lòng thầm thở dài một tiếng, anh làm sao không biết Khả Ly không có ý gì với anh, anh chỉ hi vọng sự kiên trì của mình một ngày nào đó có thể khiến cô động lòng, chỉ cần cô chưa lấy chồng anh sẽ vẫn hy vọng.

"Đã về từ đêm rồi, mấy ngày trước con bé bị sao vậy? Rầu rĩ không vui nhốt mình ở trong phòng, anh hỏi con bé cũng không chịu nói."

Khả Ly hơi mỉm cười, "Ngày mai em tìm Mỹ An tâm sự, đúng lúc hiện tại không đi làm có thời gian. Ba Hứa bây giờ vẫn không thích Mxy An làm việc trong giới giải trí sao?"

"Đúng vậy! Nếu chỉ làm việc trong hậu trường còn được, có một đoạn thời gian trước con bé đi theo Lam Tuấn Kiệt xuất hiện trên TV vài lần, mẹ thì rất là cao hứng, ba thì vẫn không thích, nhưng cũng không có chuyện gì, Mỹ An vui vẻ là tốt rồi! Anh thấy những lời đồn đại bình luận về cái anh chàng Lam Tuấn Kiệt kia cũng không tệ lắm!" Hứa Thành Lâm cũng cười cười.

"Đúng vậy! Tuấn Kiệt đối xử với người khác rất tốt, không hề lạnh lùng đến mức không quan tâm đến tình người giống như trong lời đồn như vậy đâu."

"Em cảm thấy anh ta tốt?" Vẻ mặt Hứa Thành Lâm có chút khác thường, chẳng lẽ tin tức trên báo không phải là nói không căn cứ sao? Khả Ly thích Lam Tuấn Kiệt? Anh thầm suy đoán.

Khả Ly lại hoàn toàn không phát hiện, tiếp tục khen: "Đúng vậy! Hiện tại anh ấy đã nổi danh như vậy rồi, nhưng một chút cái giá của ngôi sao cũng không có, nhưng lại rất biết chăm sóc người khác, hai ngày trước còn gọi điện thoại đến hỏi em vết thương trên đầu có tốt hơn chưa mà."

"Đúng rồi! Anh Hứa, có một công ty thông báo mai em đến phỏng vấn, hôm nay em muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai dùng trạng thái tốt nhất để đi phỏng vấn, cố gắng để được tuyển dụng."

"À, vậy được rồi! Anh đi về trước, Chủ nhật anh lại đến đưa em cùng dì còn có Ngọc Ngọc cùng ra ngoài ăn cơm."

"Thật ngại quá, lại khiến anh Hứa phải tiêu pha nữa rồi, nếu ngày mai mà em thông qua phỏng vấn, Chủ nhật để em mời cơm, nhưng không thể ăn gì quá đắt được, ha ha!" Khả Ly xoa dịu không khí một chút, cô cũng không hy vọng Hứa Thành Lâm vì cô mà khó chịu.

"Được! Đừng khẩn trương! Ngày mai nhất định sẽ thuận lợi !" Tuy rằng Hứa Thành Lâm hi vọng Khả Ly có thể nghe lời mình mở cửa hàng, nhưng đối với việc cô một lòng muốn tìm việc cũng chỉ có thể tỏ vẻ duy trì!

Ngày hôm sau, Khả ly lại một lần nữa thất vọng đi ra khỏi một tòa nhà, tổng cảm giác có chỗ nào không thích hợp, Thiên Luân là một công ty chuyên quần áo và phụ kiện, cô nhận lời mời phỏng vấn là chức trợ lý bộ phận kinh doanh tiêu thụ, không phải cô bỏ qua công việc liên quan đến kế toán, mà là liên tục một tuần cũng chưa tìm được công việc mới mở rộng phạm vi.

Rõ ràng cái vị trưởng phòng bộ phận kinh doanh tiêu thụ khi phỏng vấn nhìn thấy cô rất là nhiệt tình, hỏi rất nhiều vấn đề cô đều trả lời hết, thoạt nhìn ông ta rất hài lòng, cũng sắp muốn đưa ra quyết định, sau người đó nhận một cuộc điện thoại lại đột nhiên nói với cô là kinh nghiệm cảu cô không đủ gì đó nên không thể tuyển dụng.

Kinh nghiệm gì chứ? Thật sự là không hiểu nổi! Rõ ràng lúc trước chính cô đã nói cô không có kinh nghiệm ở phương diện này rồi, ông ta vẫn nói với cô là không quan hệ, rất dễ học được thôi, sao đột nhiên lại dùng lý do này từ chối cô đâu?

Nhớ lại lúc cô rời đi ánh mắt của vị trưởng phòng kia cảm giác hơi tiếc nuối, cô càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, trước đó có một lần cô đã thông qua phỏng vấn rồi, ngày hôm sau chuẩn bị đi nhận chức, đến lúc đó lại nhận được điện thoại của đối phương nói thật xin lỗi là hệ thống của bọn họ bị lỗi, cô cũng không có được tuyển dụng.

Cô thật đúng là chưa từng lâu như vậy cũng không tìm được việc làm, trước kia còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp đại học mà tìm việc cũng chưa khó như vậy đâu, cuộc sống của bọn cô vẫn có vẻ túng thiếu, nếu lại không tìm được việc, cuộc sống sau này sẽ trở thành vấn đề, cô không thể vẫn dựa vào sự tiếp tế của hai anh em nhà họ Hứa được, cũng càng không nghĩ đến sẽ cầu cứu người nhà họ Mạnh rồi.

Thật sự muốn đến chỗ Phon Chi Thu làm việc sao? Tập đoàn Tân Hải tuyển nhân viên thực ra cực kỳ khắc nghiệt, yêu cầu phi thường nghiêm khắc, thành tích cao, tố chất cao là điều kiện cần thiết, rất nhiều người trẻ tuổi đều coi việc được làm việc trong Tập Đoàn Tân Hải là một việc thực vẻ vang, đương nhiên điều quan trọng nhất là Tân Hải trả lương cao.

Người đã từng làm ở Tập đoàn Tân Hải ra sẽ có rất nhiều công ty tranh nhau tuyển dụng, nhưng tổng bộ tập đoàn cũng rất ít sa thải người, lại càng không có người nào sẽ chủ động rời đi, công ty săn đầu người trả lương cao cũng rất khó lấy được người ở tổng bộ.

Khả Ly ngoại trừ sợ hãi tiếp cận Phong Chi Thu ra, thì niềm tin đối với năng lực của bản thân cũng cảm thấy rằng không đủ, haiz! Không có việc làm mà nói thì phải làm sao đây, Ngọc nhi lập tức phải học tiểu học rồi, nếu như muốn vào một trường học tốt chút thì cần nhiều tiền hơn. Bệnh của mẹ mặc dù không có tái phát nhưng cũng không thể làm việc nặng được, mặc dù dạy cắm hoa ở hội phụ nữ cũng không phải công việc dùng thể lực, nhưng chạy đi chạy lại người cũng mệt mỏi, cô vẫn khuyên bà đừng làm, bà lại không chịu, hiện tại thấy cô vẫn chưa có việc làm thì sẽ lại càng không nghỉ rồi.

Tân Hải lương cao quả thật thực khiến cô động tâm, nếu cô có thể nhận được mức lương cao như vậy, cuộc sống của một nhà ba người bọn cô sẽ tốt hơn rất nhiều. Nếu Phong Chi Thu cứ tiếp tục sống ở nước ngoài thì tốt rồi, nếu anh không ở đó, cô còn có niềm tin cố gắng làm tốt phần công việc đó, nhưng nếu anh ở đó mà nói thì sẽ rất khó.

Rốt cuộc thì anh có ý tứ gì đây? Hiện tại cô thật sự hoài nghi Nghệ Tinh sa thải cô là anh ra lệnh, chẳng lẽ anh có hứng thú với cô? Mặt Khả Ly đột nhiên đỏ lên, sau đó lại nghĩ, cho dù có hứng thú chỉ sợ cũng là tâm lý muốn chinh phục thôi! Suy cho cùng thì cô cũng phải đối mặt với tình hình thực tế thôi?

Trời chợt đổ mưa, nhiệt độ hạ xuống, Khả Ly co người lại một chút, vội vàng trú dưới trạm chờ xe buýt lấy điện thoại ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.