Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt

Chương 68: Chương 68: Ngoại truyện




Ngoại truyện: Lê Bảo Hoài Phan

Ánh sáng chói chang, máy quay sẵn sàng, tư thế đàng hoàng, Phan quay nhật ký.

Số là dạo gần đây, bé Phan thấy cậu Kỳ cứ dính chặt lấy cái máy quay suốt cả ngày chẳng buông chút nào. Dù là khi đi du lịch cùng gia đình hay tự mình khám phá một nơi nào đó mới mẻ hay ho, và thậm chí cả những lúc ngồi trong phòng đóng cửa một thân, bé Phan cũng thấy cậu múa may quay cuồng chân tay lẫn cả miệng mồm trước nó. Quá đỗi tò mò, bé mới hỏi cậu Kỳ và được biết đấy ra là cậu đang viết nhật ký dưới dạng video. Phan nghe xong lấy làm thích thú lắm, liền nũng nịu xin cậu dạy cho trò này. Và dưới sự hướng dẫn đầy nhiệt tình và tâm huyết của cậu, cuối cùng hôm nay, bé Phan đã có thể bấm máy và tự quay những thước nhật ký của riêng mình mình.

Vì đây là video đầu tiên Phan làm nên bé muốn giới thiệu bản thân và gia đình của mình tới tất cả mọi người – những người mà cậu Kỳ vẫn thường hay gọi là “sập croai bờ“. Giờ thì cùng đếm ngược và bắt đầu thôi nào.

3... 2... 1... Tưng tưng...

“Xin chào các cô, các chú. Con tên là Lê Bảo Hoài Phan, năm nay con năm tuổi ạ. Hôm nay là sinh nhật con đấy. Sau đây, con xin kể cho cô chú nghe về sự tích ra đời cái tên tuyệt vời của con. Chính ba Phong đã đặt tên này cho con. Con rất cảm ơn và tự hào về ba. Vì ba làm nghề bếp trưởng rất giỏi, ở cái nhà hàng to to của vợ chồng bác Đạo. Mong các cô chú ghé quán ủng hộ ba Phong và bác Đạo với ạ. Quán này gần lắm, cách nhà con có một xíu xiu thôi. Các cô chú đi xe cho đỡ mỏi chân nha. Món nào ba Phong nấu cũng ngon hết ạ, các cô chú sẽ thích. Ba Phong còn nghĩ ra mấy loại bánh cho tiệm bánh của mẹ An nữa cơ. À, mẹ An cũng giỏi lắm ạ. Vì mẹ An ngoan nên được bà ngoại tặng cho tiệm bánh kia kìa cô chú. Rồi mẹ An biến nó thành một tiệm bánh thú cưng to thật là to luôn. Mẹ vừa bán bánh, vừa nhặt các bạn chó mèo ngoài đường về nuôi. Con cũng rất là yêu và tự hào về mẹ An của con ạ.”

Nuốt nuốt nước miếng và tép tép miệng xinh mấy cái, bé Phan đã thôi khuya khoắng chân tay theo từng câu chữ. Có vẻ đã thấm mệt, cậu bé liền “hỏi máy quay”:

“Cô chú đã mỏi tai chưa ạ? Con thì mỏi hết cả miệng rồi ạ. Đến đây nhật ký cũng đã dài rồi, con dừng máy quay đây ạ. Bái bai cô chú!”

Dứt lời, bé Phan mới cố nhướn người lên và vươn tay tắt máy. Thế nào mà ngay khi gương mặt phúng phính đang dí sát sàn sạn màn hình điện thoại, cậu bé lại chợt nhớ ra điều gì đó...

“Con quên mất, nãy giờ con vẫn chưa khoe với cô chú ý nghĩa tên Phan của con nữa. Thôi thì cô chú cố ngồi lại một lát nữa cho con kể nốt nha. Vì không phải lúc nào con cũng mượn được điện thoại của ba Phong thế này đâu ạ. Ba Phong khó tính như ông cụ non, còn mẹ con thì thích ôm máy để chụp ảnh suốt ngày nên còn lâu con mới tới lượt. Sau này con lớn, con sẽ... ối, con lại lằng nhằng nữa rồi. Con xin lỗi cô chú, con bắt đầu luôn đây ạ.

Thực ra thì con cũng không biết nhiều đâu, vì ba Phong nói sau này con lớn, ba mới kể hết cho con. Ba Phong bảo đấy là động lực cho con lớn. Còn bây giờ, con chỉ biết ba luôn nói rằng con chính là kết tinh tình yêu của ba và mẹ. Và điều đó được thể hiện ở ngay chính tên của con. Ba con đã lấy chứ Ph trong tên của ba ghép lại với tên An của mẹ, tạo thành tên Phan và đặt cho con đấy cô chú ạ. Ba con siêu ghê, đặt được cái tên ý nghĩa thế cơ mà, cô chú nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.