Bước chân nặng trĩu quay đi vội vã, thoát ra khỏi bầu không khí náo nhiệt, Trí Nghĩa chạy đuổi theo.
- Nhìn rõ rồi chứ?
- Tôi không thấy gì cả, về thôi.- Nhím nói rồi leo lên xe đội mũ bảo hiểm lại, nhanh thoăn thoắt che đi những giọt nước vôi vã rơ trên gò má
Kí túc xá im lìm trời tối khuya, lác đác có những bóng đèn cao áp, cô lếch thếch đi từ cổng lên trên phòng mà đầu óc trống rỗng, những hình ảnh ban nãy sao mà hiện rõ mồn một.
Vừa tới cửa, cô liền cởi áo khoác, vứt túi sang một bên rồi đổ rầm cả người lên giường, mặc cho những giọt nước mắt không thể kìm chế cứ rơi, thấm đẫm cả một mảng gối. Loang lổ. Đầu óc mụ mị dần đi, trái tim nhói lên từng hồi, cô họng nghẹn ứ không nấc được một tiếng tủi đờn.
Những gì cô thấy, không phải là sự thật đâu. Hay là do người giống người. Nị Hắc của cô hoàn toàn không phải người như vậy
Dường như giây phút này, cô còn chẳng thể tin vào mắt mình. Ngước mắt nhìn ra cửa sổ, những vì sao hôm nay đẹp, đẹp đến không tưởng, nhưng cô lại thấy không vừa amwts, chỉ muốn gặt bỏ hết xuống. Cô điên rồi!
Cậu lớp trưởng gương mẫu, trầm lặng, không hiểu phong tình là gì, mặc cho cô cứ mặt dày theo đuổi cũng không mảy may quan tâm đây ư? Rốt cuộc những năm qua, cô chỉ là con rối ngốc, cứ lẽo đẽo theo cậu để được bố thí chút tình yêu ư? Có lẽ nào, khi đó lòng cậu rất mãn nguyện không, đang cười thầm với sự chân thành mà cô ngu ngơ trao trọn?
Con người cậu, rõ ràng cô biết rất rõ, chỉ là không ngờ được, lại có mảng tối mà cậu chưa bao giờ cho cô bén mảng đến. Cậu là một khối rubik đủ màu, mà trước giờ, cô mới chỉ là biết được một màu trong đó, chỉ là một mặt trong 6 mặt kia thôi...
Nhím lắc đầu nguầy nguậy, cơn đau thấu tim gan ùa vào chiếm lấy tâm trí của cô. Không còn gì đau hơn là nhìn thấy người mình thích ở cùng những cô gái khác cả, cô chỉ cố bao biện cho tâm hồn yếu đuối của mình bằng vỏ bọc mạnh mẽ kia mà thôi, chứa thực ra, trong lòng cô đau lắm, chả có một thứ nào để bấu víu vào, chả có một niềm tin nào được thôi thúc.
Suốt ba năm qua cô theo đuổi cậu, nhìn ngắm cậu từ xa, chăm sóc, quan tâm cậu, cố gắng làm cho cậu chú ý đến sự tồn tại của mình, băng bó cho cậu mỗi khi cậu bị thương… và cả… lấy hết dũng khí tích góp bao nhiêu năm chỉ để có thể hôn trộm cậu vài cái. Rõ ràng cậu cũng từng rung động, đâu phải cô không nhìn ra.
Nếu cậu không lo cho cô, thì năm ấy đâu có hy sinh lao xuống vực giữ cô, rồi bị cọc đâm rách lưng. Nếu không thương cô sao khi bom nổ lại chạy tới chắn cho cô. Tại sao?
Không thích, sao lại đối xử như vậy? Sao lại nỡ lòng làm cô mộng tưởng hão huyền tới thế?
Một con ngốc đã tin tưởng vào tình yêu, đã cố gắng níu kéo hy vọng và nhận lại chỉ là cái kết đắng.
Cô mỉm cười, một nụ cười méo xệch.
Nhím hoàn toàn không thể ngờ được kết cục giành cho mình lại đau đớn đến vậy, cô ngẩng đầu nhìn vào chính mình trong gương, khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của chính bản thân mình, cô vỡ òa những tiếng nức nở.
Sao khi đó cô tỏ tình, cậu không từ chối luôn đi cho rồi. Để cho cô vỡ mộng, để cho cô đau đớn luôn đi, lại cứ bắt cô mòn mỏi chờ đợi rồi vùi dập trái tim cô thế này? Đau đơn đến không thở nổi
Mối tình ba năm, sao nói bỏ là bỏ được dễ dàng thế? Bông hoa mọc ba năm muốn dựt là dựt đi ngay hay sao?
Cô không tin.
Cậu là người như thế nào, cô còn rõ hơn chính bản thân cậu. Cô không tin người mà cô dành cả tấm lòng và trái tim lại tệ bạc đến thế, và mặc dù cậu chưa từng nói yêu cô, nhưng cô vẫn tin rằng, trong trái tim cậu, ít nhất, dù chỉ là một chút thôi, cũng sẽ có bóng hình của cô, bóng hình của cô bé si tình cứ lẽo đẽo đi theo sau bóng lưng cậu, dám bỏ tất cả mọi thứ chỉ cần có cậu ở bên.
Khẽ đặt tay lên ngực xoa dịu trái tim đang vụn vỡ của mình, Nhím chậm chạp quay trở về giường.
- Trái tim này, vì cậu mà thương, giờ lại vì cậu mà đau khôn tả. Cậu nói xem, tôi có thể buông tay không?
Nhím tự cười một mình, rúc vào tấm chăn , cố gắng bình ổn tâm tình, nước mắt tuy chảy ra nhưng trong lòng cô đã ổn lại, có thể chỉ là hiểu lầm, miễn vẫn là cậu, cô vẫn sẽ bám mãi không rời.
Căn phòng trống, Gia Lạc với Hạo Bối đã đi cùng câu lạc bộ tới Tam Đảo nghỉ cuối kì rồi, Đậu với Bạch không biết là đi hội họp gì từ sáng chưa về nên cô quyết định chốt cửa đi ngủ luôn, không chờ đợi nữa.
…
Sáng hôm sau, mặt trời lên từ sớm, những vầng hồng cam đã ửng lên phía chân trời. Nhím dậy thật sớm ăn sáng, đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc quá nhiều đã gây ra khá nhiều rắc rối cho cô trong việc che lấp chúng.
Cô dặm rất nhiều phấn lên phần bọng mắt, biết làm sao đây? Cứ nhìn vào khuôn mặt sưng húp của mình, cô lại buồn lắm.
Vì đó chính là minh chứng cho việc cô đã khóc, và cô thật sự ghét điều ấy.
Cậu sẽ không nhìn ra chứ?
Nhím lắc lắc đầu.
Sẽ không đâu.
Trong lúc này, nhất định phải mạnh mẽ, hai mặt một lời nói rõ hết tất thảy, yêu hay không yêu cũng phải cho một lời nói chính thức.
Cô đến trường rất sớm nên không có quá nhiều học sinh, mọi hôm, cô đều sẽ đến cùng cậu vào giờ này. Cứ nghĩ đến những điều hôm qua mình thấy, hình như tim cô lại nhói lên một cái. Bật chợt mạnh mẽ, hàng hoa sửa ngào ngạt mới sớm khiến cô khó chịu, rối bời
Rồi từ xa, cô thấy cậu tiến lại gần cổng trường…
Nhưng…
Không phải là đi một mình!
Nhím tự giễu. Là nhìn lầm, nhìn lầm thôi mà…! Cô tự huyễn hoặc mình như vậy, cho đến khi, cô thấy cái nắm tay đầy yêu thương mà cậu chưa từng dành cho mình ấy, thấy được nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng lên trán của cậu dành cho một người không phải cô, thì mới bất chợt nhận ra, không phải cô lầm, chỉ là chưa rõ, nhưng nó là sự thật.
Hắc, lớp trưởng của cô, người cô yêu suốt ba năm, người cô tỏ tình hàng trăm lần nhưng đều bị từ chối, người đã khiến cô dấn thân vào sâu thứ gọi là Tình Ái, người khiến cô khóc, cười, vui vẻ và hạnh phúc…
... Đang nắm tay và hôn một người khác, điều mà cậu chưa từng chủ động làm với cô!
Những giọt nước mắt đau thương không thể kìm nén được nữa, rơi thành dòng mặn chát xuống gò má tiều tụy của Nhím, làm trôi đi lớp phấn cô đã cố tình dặm lên để che khuất đôi mắt sưng đỏ của mình.
Nhím ôm mặt khóc, cố nén đi tiếng nức nở, sự tuyệt vọng xâm lấn cả trí óc, khiến cho cô hoàn toàn không để ý đến những thứ xung quanh nữa. Trong mắt cô chỉ là hai người đang tình cảm cười nói, tay nắm tay hạnh phúc, cô gái xin xắn cười thật tươi, đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cậu. Và hình như câu cũng cười, một nụ cười khả ái mà hồi xưa không biết cô phải giở bao nhiều trò mới được chiêm ngưỡng, bây giờ sao lại dế dàng thế?
Nhím là một người mạnh mẽ, ai cũng tưởng là thế, nhưng chẳng ai biết rằng bên trong lớp mặt nạ kiên cường ấy, là một cô gái có trái tim yếu đuối mong manh, mong được chở che và tìm được một chỗ dựa vững chắc. Chỉ cần người đó dám ở bên những khi buồn nhất, dám cõng cả quãng đường dài vi lo cô mỏi chân. Thì dù người đó ra sao, cô chấp nhận, chấp nhận hết
Nhím chỉ là một cô gái bình thường thôi.
Mơ tưởng về tình yêu, dùng chính trái tim mình để đổi lấy trái tim của đối phương.
Nhưng xem ra… sự hy vọng của cô chỉ có thể đổi lại những giọt nước mắt cay đắng này rồi nhỉ…?
Gia Lạc từ xa đi tới, lo lắng liền chạy tới hỏi han cô. Nhưng cô chẳng nghe được gì nữa cả.
Nhím chạy đi trong cơn thất vọng tột cùng. Đưa tay quệt nhanh đi dòng nước mắt ước nhòa con đang lã chã rơi.
Người đã cho cô hy vọng, lại thẳng tay ném cô từ Thiên đường xuống Địa ngục.
Trái tim này… một mảng trống rỗng… rõ ràng hôm qya đã bình tâm, nay tận mắt nhìn thấy còn cố chối bỏ. Sao phải cật lực tự xé trái tim của mình như thế? Sao không tới mà ba mặt một lời rõ ràng.
Chỉ tại cô không đủ dũng cảm, chỉ tại cô sợ cậu nói những lời vô tình.
Hắc đưa mắt lén nhìn theo bóng người vội chạy, lòng đau nhỏi, cậu có thể cảm thấy trái tim mình thực sự đã quá đau đớn.
Có một thứ gì đó đã mất đi…
Một thứ rất quan trọng, rất quan trọng… mà cậu vừa đánh mất… Mũi cậu tự nhiên cay, khóa mét bất lực đoài hoài.
Thùy Liên đang nắm tay cậu thì buông ra đặt nhẹ lên vai cậu, cười buồn:
- Đau lắm phải không anh? Chị ấy chắc cũng đau đớn lắm, mặc dù trên đời có rất nhiều cô gái tốt nhưng có lẽ không một ai có thể vì anh mà làm từng ấy chuyện trong suốt ba năm trời nữa đâu. Anh đã làm một việc rất có lỗi với chị ấy, và… em cũng vậy…
Hắc đau đớn nhìn Thùy Liên - cô em họ của mình, cảm giác mất đi một thứ gì đó rất quan trọng lại càng mãnh liệt hơn.
Cậu chỉ cười bảo, ánh mắt tỏa ra sự bi thương não nề:
- Đúng là đau lắm, nhưng sẽ hết thôi. Cảm ơn em đã giúp anh làm chuyện này, Thùy Liên.
Liên chỉ lắc nhẹ đầu rồi tự lên lớp, để cậu đứng một mình hững hờ giữa sân trường vắng, hoa bằng lăng tím rụng xuống, những cánh hoa rời rạc, cô đơn, cớ sao lại đến nông nỗi này?
…
Hôm nay Nhím đã làm một việc rất điên rồ, đó chính là nghỉ học, việc mà cô chẳng bao giờ làm trước đó.
Nhím tuyệt vọng ngồi xuống thảm cỏ xanh rờn, đón lấy từng làn gió đêm mát rượi mơn man làn da mịn màng của mình trên đồi Dã Quỳ, chậm rãi giải tỏa hết nỗi lòng của mình bằng những tiếng nức nở.
- Sao lại ngồi khóc thế này? Vẫn chưa từ bỏ hy vọng à?- Không biết từ bao giờ, Trí Nghĩa đã xuất hiện ở đằng sau cô.
- Đi đi. Không phiền cậu quan tâm.
- Hừm… chưa chi đã đuổi tôi đi thế? À, cô đang buồn, tôi cũng đang chán, đi bar giải khuây một chút, thế nào? - Trí Nghĩa ngồi bên cạnh, từ tốn dưa ý kiến
Nhím ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen huyền ảo, vô thức đồng ý lời đề nghị của anh ta.
Thay đổi một chút, có khi lại là chuyện tốt, đến một nơi không ai biết ai, uống một chút để đầu óc quên đi tất cả…
…
Ánh sáng dèn cầu xanh đỏ xoay mòng mòng điên đảo. Đám người thi nhau lắc lư. Hai người vào một căn phòng, không hẳn là vip những trông cũng khá ổn. Từng ly rượu mạnh được cô nốc cạn, tiếng hát vu vơ vang lên đều đều
“Yêu anh... yêu anh rất nhiều... nhưng anh nào hay, cứ thay đổi làm em mệt nhoài...Tim em đau, đau đến chết mất thôi”
- Nhị Hắc… Nhị Hắc…_ Nhím sau khi uống hết một chai rượu liền rơi vào trạng thái mê sảng
- Này này… cô say rồi, đi về, chúng ta đi về thôi! - Trí Nghĩa kéo cô đứng lên, giằng chai rượu ra
- Tôi không say, biến… anh biến cho tôi!... Nhị Hắc… Hắc...
Trí Nghĩa không giục cô về nữa, dù sao cô đang buồn mà, cứ để cô giải tỏa hết lòng mình ra, có khi còn tốt hơn…
Nhưng mà cái tên đó…tại sao cô lại gọi tên cậu ta chứ? Rõ ràng là người bên cạnh là Nghĩa, sao đầu óc cô lại cất nó ở một nơi khác?
Nhím say mềm nằm gục trên bàn, mái tóc rối bù để xõa trên vai, khuôn mặt vì rượu mà đỏ bừng. Miệng lảm bẩm nức lên chẳng thành câu.
- Hắc à… cậu có biết không?... Tôi thích cậu ba năm rồi… cũng đã tỏ tình tổng cộng 99 lần rồi… nhưng vì sao cậu vẫn từ chối? Vì sao cậu lại làm cho trái tim tôi đau thế này?...
Trí Nghĩa chết lặng ngồi cạnh bên cô. Cả gương mặt cứng đờ, từng nói nói của Nhím đang sát muối vào tim cậu ta.
“Thì ra tên đó đã làm cho em tổn thương đến vậy ư?
Thì ra hình bóng hắn đã in sâu vào tim em đến vậy rồi ư?
Thì ra… những cố gắng của tôi chỉ là vô ích hay sao?
Tôi thua rồi…
Tôi thua hắn, thua bởi tình địch của mình… thua vì đã không học cùng lớp em năm ấy, thua vì chẳng thể lạnh nhạt như cậu ta.” - Dòng suy nghĩ quặn lên trong lòng Trí Nghĩa.
Tại sao cậu đã làm chuyện có lỗi với cô, nhưng cô vẫn dành tình cảm cho cậu chứ?
Tại sao cô không thể thử chấp nhận Nghĩa?
- Không… Hắc… cả đời này tôi sẽ chỉ yêu mình cậu thôi… chỉ mình cậu… không yêu cậu thì tôi sẽ không yêu ai nữa cả… không yêu ai nữa… _ Nhím chật vật ngồi thẳng dậy trên ghế, mơ màng gọi tên cậu.
Người ta nói: “Đàn ông khi say sẽ nghĩ tới người phụ nữ họ yêu nhất, phụ nữ khi say sẽ nghĩ tới người đàn ông họ hận nhất”, Trí Nghĩa mới hiểu được giờ phút này sự tồn tại của mình thật thừa thãi trong mối quan hệ của hai người.
Nghĩa kéo lấy cổ tay Nhím, mạnh dạn hôn lên má của cô.
“Tôi không có được, Nhị Hắc kia cũng đừng hòng có được!”
Trí Nghĩa mỉm cười, một nụ cười gian manh, dưới ánh đèn nhập nhòe của quán bar, nụ cười ấy hiện lên mang theo mùi vị của sự đau thương.
Cậu ta hôn lấy chiếc cổ trắng ngần của cô, đúng lúc ấy, Nhím tỉnh lại trong cơn say, sau khi nhận thức được tình trạng của mình, cô dùng hết sức lực tích góp lại đẩy ra, liêu xiêu đứng dậy.
- Cậu làm gì thế
- Tôi không có được cậu, Nhị Hắc cũng đừng hòng có được! - Trí Nghĩa điên cuồng lao tới chỗ cô đứng, trong mắt hằn lên tia tức tối điên loạn.
Đột nhiên, một cái tát vang dội đánh xuống bên má trái Trí Nghĩa, Nhím tức giận hét lên:
- Cậu nghe cho rõ đây! Người như cậu không xứng đáng yêu được cô gái tốt!
Nhím quay đi bỏ lại Trí Nghĩa thẫn thờ đứng một mình với những ánh nhìn không tốt của mọi người xung quanh.
“Vì sao tôi yêu nhưng không thể được đáp lại?
Vì sao người đó lại có thể khiến em bất chấp tất cả để yêu như vậy?”
…
Nhím không đi học, bên cạnh trống một khoảng mênh mông, tiếng nói thánh thót hàng ngày nhưng thước phim quay đi quay lại liên tục trong đầu cậu
“ Tôi đói, cậu mua cơm cho tôi với!”
“ Lớp trưởng, uống nước đi, nước anh đào tôi tự pha cho cậu đó!”
“Tôi đổ cậu lâu lắm rồi, sao đợi mãi chưa thấy cậu đổ tôi vậy?”
Những âm tanh nó văng vẳng bên tai khiến tim cậu nhói đau. Tại sao, đôi tay muốn giữ mà không giữ được.
Sau khi Hắc học xong, cậu quay về căn phòng của mình và gọi điện cho anh Hạo Thiên.
“-Alo?” _ Một giọng nói trầm ấm vang lên bên đầu dây bên kia.
- Anh Thiên. Em Nhị Hắc đây.
- Lâu lắm mới nói chuyện. Có việc gì thế?”
Cậu ngập ngừng một lúc, sau đó nghiêm túc nói:
- Anh, có việc cần?
Hạo Thiên cười ha hả
Có việc gì lại khiến đứa em kết nghĩa của anh mở lời khó khăn thế này?
“- Nói đi. miễn là trong tầm tay, anh sẽ không từ chối”
- Anh, em muốn sang Mỹ tham gia khóa huấn luyện đặc biệt theo tuyến bình thường không hưởng học bổng.
“ - Sao lại thế? Có chuyện gì à?” - Anh Thiên ngờ vực
- Cũng không có gì, em muốn sang đó học thôi, có gì tới đó sẽ nói với anh sau.
“ - Thôi được, anh không quản chú mấy chuyện đó làm gì. Nhưng anh có một điều kiện.”
Đó… chính là nguyện vọng cuối cùng của cậu.
Đôi mắt này có mù thì sao?
Cậu không thể từ bỏ ước mơ mà bản thân ấp ủ bấy lâu nay được. Dù có mù, cũng phải mù trong sự đầy đủ, mù lúc ước nguyện đã thành mong, như vậy mới không hối tiếc.
Một chướng ngại vật không thể cản được hết một con đường.
- Vâng, anh cứ nói.
“- Được…anh sẽ chi trả toàn bộ chi phí học tập trong vòng một năm tại đó của em, tuy nhiên, sau khi hoàn thành khóa huấn luyện và tốt nghiệp, em phải trở thành cánh tay trái đắc lực của anh, cùng anh quản lý bang Lam Cầm.” - Hạo Thiên đề nghị dứt khoát, không có vẻ gì là đùa.