CHƯƠNG 9
Thế An không biết mình đứng lên từ mặt đất như thế nào, rồi lại trở lại phòng nghỉ của nhân viên như thế nào, chờ đến khi cậu khôi phục một chút thần trí, đội trưởng úp một cái khăn mặt lạnh lên mặt cậu, không phải không có đồng tình nói: “Cậu đắc tội vị khách kia như thế nào vậy, tôi còn tưởng rằng hắn sẽ lấy bình rượu làm cho cậu nở hoa luôn.”
Bên cạnh một phục vụ nhàn rỗi ghen tị nói: “Đội trưởng, cái này người ta gọi là tình thú, tôi thật muốn có người lấy tiền vứt vào mặt nha, đáng tiếc không có, đi thôi, Tiểu An, cả đêm kiếm được hai tư ngàn, vị khách này mà đến vài lần, cậu liền phát tài.”
“Im miệng.” Đội trưởng quát lớn, đem xấp tiền tiền nhét vào trong tay Thế An, “Này, đây là của cậu, quy tắc cũ, rút hai phần, ông chủ đặc biệt cho phép cậu quay về nghỉ ngơi, tạm thời không cần đi làm. Đi thôi, đừng nghĩ, này có là cái gì đâu, khách hàng làm gì chúng ta không nhịn không được, ngủ một giấc dậy là tốt rồi.”
Thế An lảo đảo đứng lên, tựa như nói mê: “Tôi không quay về… Tôi muốn đi… gặp… anh…” Tay cậu vô ý thức buông lỏng, lại rơi xuống đất.
“Ai! Ai cậu làm gì vậy? Cả tiền cũng cầm không xong?” Đội trưởng kéo lại, dùng sức vỗ mặt của cậu, “Tỉnh tỉnh! Tiểu An, nghe thấy không? Về nhà ngủ! Tiền tôi thay cậu cất giữ trước, ngày mai cậu đi làm thì qua lấy, được chứ?”
Thế An không yên lòng gật đầu, đợi hắn nói xong, lảo đảo đi ra ngoài, đội trưởng nhìn bóng lưng của cậu lắc đầu thở dài: “Thật đáng thương, lại hủy đi một người.”
Lúc cậu đi ra cửa hông câu lạc bộ, mới rạng sáng hai giờ, trên đường đèn vẫn sáng trưng, người đi đường lui tới không nhiều, cậu bước đi không có mục đích hai bước mới dừng lại đến, ngây ngốc nghĩ: đi đến nhà của Nhan Minh Húc nên ngồi chuyến xe nào? Không, hiện tại xe bus đều đã ngừng, như vậy đi tắc xi đi… Chính là trên người còn mặc đồng phục mùa hè đơn bạc, trong ví không có đồng tiền nào.
Được rồi… Vậy đi bộ đi… Trong đầu cậu hỗn loạn, một chút cũng không nghĩ từ nơi này đến nhà Nhan Minh Húc rốt cuộc có xa lắm không, cậu có thể đi đến nơi hay không, cũng không thèm để ý gió đêm lạnh xuyên thấu qua quần áo phả lên người cậu, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: đi gặp Nhan Minh Húc… Đi gặp anh…
“Két!” Một chiếc ô tô đỏ rực đỗ gấp bên cạnh cậu, Đinh Lợi Hảo nhô đầu ra giật mình nhìn cậu: “Tiểu An? Là cậu sao? Cậu đi bộ ngoài này làm gì? Tan tầm rồi sao?”
Thế An mờ mịt nhìn cô, mở miệng, thanh âm mỏng manh như nghe không được: “Tôi muốn đi gặp Nhan Minh Húc…”
“Lão đại? Hiện tại cậu đi gặp anh ấy? Anh ấy ngủ rồi, ngày mai đi?” Đinh Lợi Hảo thấy sắc mặt của cậu không ổn, khuyên bảo, “Hơn nữa hiện tại cậu đi như thế nào? Đi bộ sao?”
Lời của cô Thế An có nghe cũng không hiểu, chính là bướng bỉnh nói lại một lần: “Tôi muốn đi gặp Nhan Minh Húc…”
Đinh Lợi Hảo nháy ánh mắt nghĩ nghĩ, đẩy cửa xe ra: “Vậy lên xe đi, tôi đưa cậu đi.”
Không có một tia do dự, Thế An lên xe, hiện tại cậu không để ý bất cứ cái gì, thầm nghĩ nhìn Nhan Minh Húc một cái, nhìn được anh cậu mới có thể an tâm.
Đinh Lợi Hảo liếc nhìn sác mặt tái nhợt của cậu, nhún vai, một bên lái xe một bên nói thầm: “Thật là, còn muốn hỏi thăm cậu vài tin tức, không nghĩ tới bộ dạng cậu nửa chết nửa sống như vậy. Gặp phải việc khó gì sao? Tôi đã nói rồi, làm việc ở kia rất nguy hiểm, mỗi ngày nhìn đều là chuyện hạ lưu… Hừ, tôi không phải nói cậu nha! Dù sao tôi cảm thấy được Đại Hùng có thể thích người ở nơi đó là rất kỳ quái, đúng rồi, cậu có biết cái cậu tiếp viên rong tên có chữ 『 Hải 』 không?”
Thế An cuộn mình vào ghế dựa, bảo trì trầm mặc, Đinh Lợi Hảo nhụt chí nhún vai: “Quên đi, sớm hay muộn tôi sẽ khiến Đại Hùng mất mặt, dám mặc kệ tôi, hừ! Vẫn là lão đại tốt, cho tới bây giờ lão đại đều nói thẳng.”
“Nhan Minh Húc…” Thế An thấp giọng hỏi, “Đinh tiểu thư, cô quen ngài Nhan rất lâu rồi sao?”
“Đương nhiên rồi! Trí óc của lão đại rất tốt, lại rất cố gắng, cha của tôi nói là ông đã dạy được đệ tử tốt nhất!” Sắc mặt Đinh Lợi Hảo lộ ra tia sùng bái, nói thao thao bất tuyệt, “Lão đại là thần tượng của tôi! Cậu có biết mắt anh không nhìn thấy, cũng không đi học đại học, nhưng mà anh dám tự học thông qua CFA, đó là cuộc thi hạng nhất về tài chính toàn cầu! Biết khó như thế nào không? Huống chi anh còn nỗ lực hơn chúng tôi rất nhiều. Lúc ra nước ngoài tham gia cuộc thi tôi còn đi cùng anh, ừ ừ, cậu không biết bộ dạng của mấy người nước ngoài khi nhìn thấy anh đều đứng dậy vỗ tay như thế nào đâu… nghĩ lại làm tôi muốn khóc. Lão đại nha, anh không nhìn thấy, sách đều là tôi đọc cho anh nghe, sau đó anh ghi chép lại, hơn nữa trí nhớ của anh siêu tốt, cậu đọc một chuỗi con số cho anh, trong đầu anh liền tự động vẽ ra một biểu đồ đường đi của cổ phiếu, còn lợi hại hơn cả máy tính, đúng rồi đúng rồi, anh chính là nhà phân tích tài chính người Hoa kiều duy nhất quốc tế đặc biệt được cấp giấy phép đó! Ngay cả Đại Hùng cũng không đạt được trình độ đó! Còn có, có khi anh cũng làm đầu tư, mua bán cổ phiếu, danh tiếng của anh rất cao nha! Không phải vụ lớn người ta sẽ không tìm anh đâu, ai, nói với cậu cũng như không, lần trước xưởng sản xuất sắt thép Lạc Lai Khách nửa đường đổi chủ, chính là nhờ công lao của anh, lão đại xuống tay nhanh, độc, chuẩn, ổn, tuyệt không giống bộ dáng bình thường của anh… Ừ, thật có chút giống cái tên mặt lạnh Nhan Minh Duệ kia, hừ hừ, Nhan Minh Duệ sao có thể xứng được so cùng lão đại, hôm nay còn dám dạy bảo tôi, hừ!”
Cô nghiêng đầu nhìn Thế An một cái, hoảng sợ: “A! Sao cậu lại khóc?!”
Thế An lấy che tay mặt, cậu không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng loại phương thức như đà điểu này để cho nước mắt có thoải mái mà rơi xuống, nhớ tới những lời cậu đã nói với Nhan Minh Húc khi đó, cậu thấy xấu hổ vô cùng…
Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Là tôi một lần lại một lần… làm tổn thương anh… Vậy mà anh vẫn còn cười với tôi…
Biết không, Nhan Minh Húc, em thích anh… Tuy rằng anh là đàn ông, nhưng mà… Chỉ khi rời khỏi anh em mới biết được, thì ra em đã sớm yêu anh… Rất buồn cười, trước kia em cao ngạo không biết, còn lo lắng anh có khi nào lại có ý gì với em hay không…
Kỳ thật anh mới là người đàn ông đội trời đạp đất… được anh thích là chuyện hạnh phúc biết bao…
Chính là em ngày hôm nay… đã không còn xứng đáng nói chữ 『 thích 』với anh nữa… em không có tư cách … em không biết mình đâm một đao lại một đao ở trong lòng anh… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…
Toàn nhà hai tầng quen thuộc gần ngay trước mắt, Thế An xuống xe chậm rãi đi vào cửa khu, từ chối đề nghị đưa cậu vào của Đinh Lợi Hảo, một mình chậm rãi đi.
Đèn đường mờ nhạt chiếu xuống mặt đất, cậu dừng lại cạnh hàng rào, ngẩng đầu nhìn căn nhà tối như mực, không biết từ khi nào thì mưa bắt đầu rơi, chỉ trong chốc mặt đất lát liền trở nên ướt đẫm.
Anh đã ngủ chưa? Anh biết cậu đứng ở bên ngoài nghĩ đến anh không?
Trời mưa, anh nghe thấy âm thanh trời mưa, như vậy, anh có thể nghe gặp tiếng tim đập của cậu? Anh có thể nghe thấy trong lòng cậu đang gọi tên anh không?
Nhan Minh Húc… Nhan Minh Húc… Thế An nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, ánh mắt lưu luyến thật nhìn cửa sổ phòng ngủ tầng hai: anh có thể nghe thấy sao? Em thích anh…
Không thể đứng trước mặt anh nói ra những lời này, em có thể ở trong này nói sao? Thực xin lỗi… Còn có, em thích anh…
Thì ra lúc nhỏ em đã gặp anh rồi, còn nói những lời kia với anh, em còn một lòng nghĩ rằng nếu chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn thì sẽ không như vậy… Chính là em sai rồi, ông trời cho em một cơ hội, sau đó lại cho em một cơ hội, mà em thì sao? Em lại hai lần tổn thương anh… người như em làm sao xứng được hạnh phúc, cho nên em ngay cả cơ hội chính miệng nói thích anh cũng không còn…
Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, vô lực tựa trán vào hàng rào, nhắm mắt lại: anh có biết đêm nay em đang đứng ngay dưới cửa sổ phòng anh không? Em đã không còn hy vọng xa vời, chỉ mong có thể dùng cách này ở bên anh một lát, thật kỳ lạ, trước kia chúng ta có nhiều thời gian ở chung như vậy, em lại luôn miên man suy nghĩ, đợi cho đến khi em thật sự hiểu được lòng mình lại chỉ có thể lấy phương thức như thế, nhìn anh ở nơi này.
Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Nếu em có thể biết sớm một chút thì tốt rồi, như vậy ít nhất em còn có thể chính miệng nói ra em thích anh, đồng tính luyến ái có gì đáng sợ chứ? Bản thân cũng thực buồn cười, chẳng qua là đã yêu một người, chẳng qua là đã yêu một người người đàn ông… Không hơn.
Làm sao em có thể không thích anh cho được? Anh cười với em, anh ôm lấy em mà an ủi, không có lúc nào anh không che chở em… Có những điều này em còn mong gì hơn? Phải rồi, là yêu cầu xa xỉ, hiện tại ngay cả gặp anh cũng là hy vọng xa vời.
Có lẽ, em còn có thể nhìn thấy anh, nếu em vẫn chờ ở chỗ này, có thể nhìn thấy anh hay không? Tha thứ cho em, lúc này đây em lại thấy may mắn vì anh không nhìn thấy em… Em không cần lo lắng bộ dạng chật vật của em bị anh nhìn thấy.
Em không xứng… Thật sự… Đã không còn xứng được anh yêu …
Cậu duy trì này tư thế này thật lâu, toàn thân đều cứng ngắc đến mất đi tri giác, chợt nghe tiếng chó sủa giống như đã từng quen biết, cậu miễn cưỡng nghiêng cổ, khó khăn mở mắt ra nhìn, dường như là cùng lúc, của chính bật mở, một thanh âm trầm thấp ôn hòa nói: “Vội vả đi ra ngoài như vậy sao, Bát Bảo Phạn?”
Nhan Minh Húc! Thế An sợ ngây người, trơ mắt nhìn một con chó quê lông vàng rung đùi đắc ý chạy ra, vui mừng vẫy cái đuôi, ngẩng đầu lên không ngừng ngửi ở trong không khí, ngọn đèn trong nhà hắt ra tia sáng, chiếu thẳng một người đang đứng ở cửa, khuôn mặt anh tuấn, nhắm mắt lại, lông mi tạo thành bóng râm trên mặt, đôi môi hoàn mỹ nhẹ nhếch, mặc áo ngủ màu lam, phẩy tay với chó nhỏ: “Được rồi, thả mày ra ngoài chơi.”
Nhan Minh Húc… Nhan Minh Húc… Thế An kích động run rẩy đôi môi, ánh mắt tham lam chăm chú nhìn anh, gần như vậy… cậu cách người này chỉ có hơn mười thước ngắn ngủn… thoạt nhìn thần sắc anh rất tốt, đúng vậy… cậu đi rồi Nhan Minh Duệ có thể tìm quản gia mới cho anh, không tốt cũng chỉ có cậu… Chỉ có cậu giống như Quỷ Hồn đứng ở chỗ này nhìn anh…
Không nhìn thấy… cậu sao? Nhan Minh Húc, rốt cục em cũng có bí mật của riêng mình, giống như anh vẫn không nói cho em biết trước kia chúng ta đã từng gặp mặt, đây là bí mật chỉ thuộc về em… kí ức bí mật nhất. Sáng sớm tháng chín này, anh không hay biết em từng đứng cách anh như vậy… em từng ngơ ngác nhìn anh…
Nhan Minh Húc mỉm cười, lui ra phía sau từng bước, đóng cửa lại, Thế An nhắm mắt lại, để cho nụ cười cuối cùng của anh đọng lại thành một bức tranh vẽ trong đầu cậu, thần ơi… Cám ơn người, người đã cho con một tia tốt đẹp cuối cùng, mặc kệ tương lai gặp phải chuyện ra sao, ít nhất con còn có thể có cảm nhận được một góc nào đó trong lòng con chứa đựng nụ cười ấm áp của anh… một nơi mềm mại nhất…
“Gâu?! Gâu gâu gâu!” Bát Bảo Phạn phát hiện ra cậu đang đứng ở ngoài hàng rào, lập tức dũng cảm vọt tới, lộ ra răng nanh tuyết trắng sủa cảnh cáo, Thế An vội vàng lui lại mấy bước ra sau, cố gắng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Này, Bát Bảo Phạn, mày không nhận ra tao sao? Mày lớn như vậy, lúc tao đi mày cũng mới chỉ là con chó nhỏ… Thực ngoan, thực nghe lời, suỵt… Làm con chó ngoan, ngồi xuống… Ngồi xuống!”
Thanh âm cuối cùng của cậu có hơi lớn, nhưng cũng khiến chó nhỏ nhớ lại cái gì đó, duỗi chân, nó quy củ ngồi xuống, nghiêng đầu, mắt to đen thùi thẳng tắp nhìn cậu, Thế An nhẹ nhàng thở ra, lo lắng nhìn căn nhà một cái, kinh động Nhan Minh Húc sẽ không tốt.
“Gâu! ~ gâu gâu!” Bát Bảo Phạn thấy cậu lại lui về phía sau, kêu lớn lên, lần này trong thanh âm đã không có ý tứ cảnh cáo, tràn ngập vui sướng lâu ngày gặp lại, cái đuôi lắc như muốn dựng đứng, nó dùng hai chân trước bám lên trên hàng rào, thè lưỡi ra lấy lòng cậu: “Gâu gâu!”
“Suỵt! Bát Bảo Phạn! Câm miệng! Suỵt ~!” Thế An gấp đến độ hận không thể một nắm đấm bịt miệng chó nhỏ, sự tình cậu lo lắng nhất đã xảy ra: cửa lại mở, Nhan Minh Húc nhô đầu ra: “Bát Bảo Phạn? Mày kêu gì thế? Có ai sao?”
“Gâu! Gâu gâu!” Chó nhỏ vui sướng cách hàng rào bổ nhào về phía Thế An, thanh âm trở nên cao vút, Thế An âm thầm kêu khổ, nếu tiếp tục như vậy Nhan Minh Húc cho dù không phát hiện, bảo vệ của khu sớm hay muộn cũng sẽ nghe tiếng thấy, cậu không yên quay đầu lại nhìn một chút, thầm nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi tầm mắt Bát Bảo Phạn cần mất bao lâu.
Nhan Minh Húc thử đi vài bước ra ngoài, thấp giọng không chắc chắn kêu lên một cái tên: “Tiểu An?”
Giống như là một câu thần chú trói buộc thật chặt hai chân Thế An trên mặt đất, cậu theo bản năng che miệng mình, cặp mắt ngập đầy nước nhìn Nhan Minh Húc từng bước từng từng đi đến cổng, cái tai nghiêng sang một bên lắng nghe động tĩnh, Bát Bảo Phạn buông tha cho Thế An, quay lại nhảy nhót thân thiết bên chân anh, ngậm tay áo anh kéo ra cổng.
“Tiểu An… Là cậu sao?” Nhan Minh Húc cẩn thận phân biệt từng động tĩnh rất nhỏ trong không khí.
Thế An liều mạng lắc đầu, ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại: đừng… đừng bị anh phát hiện, thần ơi, van cầu người, không để con lại quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của anh … Con đã tổn thương anh rất nhiều lần, từ bỏ… hãy để con rời khỏi cuộc sống của anh đi…
“Tiểu An? Cậu trở về chưa?” Nhan Minh Húc chạy tới cửa, đặt tay lên hàng rào, nhắm mắt lại, mờ mịt lắng nghe, “Tiểu An?”
Không… Đừng phát hiện ra em… Đừng biết em đã trở về… Thần ơi, van cầu người … Con dùng hết thảy mình có cầu xin người, đừng để anh phát hiện được sự tồn tại của…
Nước mắt không tiếng động rơi xuống đất mặt, lập tức dung hòa trong cơn mưa đầu thu, không còn tung tích, Thế An cứ như vậy nhìn anh, hai người lúc ấy chỉ cách nhau không đến một thước, nhưng mà, anh không nhìn thấy… Như vậy anh sẽ không vì em mà lo lắng nữa …
“Tiểu An?”
Đừng gọi tên em nữa … Đừng dùng thanh âm ôn nhu như vậy gọi em …
Nhan Minh Húc lẳng lặng đứng ở đấy, Bát Bảo Phạn ngửa đầu, khó hiểu nhìn hai vị chủ nhân, Thế An đứng ngay cách anh không xa, nước mắt đầy mặt, không dám phát ra một chút thanh âm.
Yên tĩnh bao phủ, Thế An hận không thể làm cho tim mình ngừng lại, cậu nháy mắt mấy cái, nhìn Nhan Minh Húc hít một hơi, chậm rãi cúi đầu, vuốt ve đầu Bát Bảo Phạn, mở miệng: “Đã đi chưa?”
“Gâu!”
“Tiểu An… Ngay cả cậu cũng bắt nạt người mù như tôi sao?” Những lời nói này không mang theo sắc thái tình cảm gì, như là một câu trần thuật bình thường mà thôi, lại nặng nề mà đánh vào trong lòng đang dãy đựa không yên của Thế An, hối hận cùng áy náy cậu tích lũy bao lâu nay vào giờ khắc này không thể khống chế mà bạo phát, khi cậu còn chưa có phản ứng, đã một tiếng『 oa 』khóc lên.
Bi thương vẫn gắt gao áp chế tận sâu trong lòng bắt đầu khởi động, phá tan cổ họng chật hẹp, cậu nghẹn ngào khóc rống, dường như không chống đỡ nổi thân thể của chính mình, may mắn thay một cánh tay mạnh mẽ đã kịp thời ôm lấy thân thể phát run của cậu, đem cậu ôm vào một cái ôm ấm áp, thanh âm Nhan Minh Húc ôn hòa ở bên tai vang lên: “Đừng khóc… Tiểu An đừng khóc, không có việc gì, hết thảy đều quá khứ, tôi ở đây… Không có việc gì … Đừng khóc, đừng khóc…”
“Tôi… Tôi không nên trở về… Tôi… Thực xin lỗi…” Thế An nắm lấy áo anh, nói năng lộn xộn, “Tôi chỉ muốn nhìn anh một chút, sau đó sẽ đi… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”
“Tốt lắm tốt lắm… Không có việc gì, ngoan, thả lỏng, hiện tại cậu không có việc gì … Ngoan.” Nhan Minh Húc thực nhẹ nhàng mà ôm ngang người cậu, “Chúng ta vào nhà, Tiểu An.”
Thế An chặt chẽ ôm lấy bờ vai anh, khóc rống đem mặt vùi vào trong lòng ngực của anh, thẳng đến khi Nhan Minh Húc đặt cậu lên giường, cậu vẫn chết không buông tay, giống như sợ hãi nếu buông tay, hết thảy trước mặt sẽ hóa thành hư ảo.
“Cậu đứng ở bên ngoài bao lâu rồi? Sao toàn thân đều ướt?” Nhan Minh Húc vuốt đầu của cậu, “Tôi đi lấy khăn cho cậu lau, buông tay, Tiểu An, nghe lời, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu nói cho tôi biết được không? Trước lau khô người, đừng để bị lạnh, bị cảm.”
Dỗ nửa ngày, Thế An mới buông tay ra, Nhan Minh Húc đưa cho cậu một cái khô cùng áo ngủ để thay, tự xoa đầu cậu, chờ cậu thay cho quần áo, lui vào trong chăn, mới thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thế An con ngươi sưng đỏ ngẩng đầu nhìn anh, không biết từ lúc nào Nhan Minh Húc lại đeo kính râm, cậu run rẩy đưa tay sờ soạng, khàn khàn hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau trước kia, phải không?”
Không có được trả lời, cậu tiếp tục bướng bỉnh hỏi: “Tôi mắng anh, đúng không?”
“Tiểu An, không, Thế An, đó là chuyện xảy ra đã rất lâu trước kia rồi.” Nhan Minh Húc kéo tay cậu xuống, cười nói, “Lúc ấy cậu mới ba tuổi, cái gì cũng không biết, hơn nữa, đích thật là tôi đã dọa cậu sợ.”
“Nói như vậy tức là, này là sự thật?” Thanh âm Thế An phát run, “Bây giờ anh có thể tháo kính râm xuống cho tôi nhìn được không?”
Nhan Minh Húc rõ ràng chần chờ: “Này… Sẽ dọa cậu, tôi biết rất khó coi.”
“Tôi muốn xem… Không được sao?” Thế An khẩn cầu nói, “Tôi không còn là đứa nhỏ không hiểu chuyện trước kia, tôi biết mình đang làm cái gì, để cho tôi xem một cái, để cho tôi xem đi được không?”
Nhan Minh Húc trầm mặc tháo kính râm xuống, một đôi mắt u ám không tiêu cự hiện ra trước mắt Thế An, trong đó có một con mắt tròng mắt còn che mây đùn màu trắng, nếu như là bình thường, Thế An nhất định sẽ không dám nhìn nữa, nhưng mà… Đây là Nhan Minh Húc… Là đôi mắt của người cậu thích…
Tay cậu nhẹ nhàng sờ lên mặt Nhan Minh Húc, nước mắt làm mờ đi tầm mắt, trí nhớ rất lâu trước kia một chút lại một chút hiện về: đúng vậy, cậu đã từng tới nơi này, đó là một buổi chiều mùa xuân, cậu ở trong này gặp Nhan Minh Húc, cậu đi kéo tay Nhan Minh Húc, Nhan Minh Húc cúi đầu nhìn cậu… Vì thế cậu liền nhìn thấy đôi mắt này… Sau đó cậu oa oa khóc lớn…
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Nước mắt một giọt một giọt rơi trên chiếc chăn mềm mại, Thế An nức nở, cuối cùng khóc lớn bổ nhào lên ôm lấy Nhan Minh Húc: “Thực xin lỗi…”
“Không cần phải nói xin lỗi.” Nhan Minh Húc vỗ về lưng của cậu, sau đó đeo lại kính râm, “Lời nói của trẻ con là không cố kỵ, tôi sẽ không nhỏ mọn mà ghi hận lời nói của một đứa nhỏ ba tuổi, hơn nữa tôi còn phải cảm ơn cậu, lúc nhỏ tôi biết mình sớm hay muộn sẽ bị mù, nhưng vẫn cố chấp không chịu chấp nhận chuyện này, nếu tiểu Duệ không cẩn thận nói mấy từ linh tinh như đui, mù, đen gì đó tôi sẽ phát giận khiến hắn cứ phải ở bên xin lỗi, ha ha, cha mẹ của tôi cũng rất đau đầu, bọn họ nói chuyện đều rất cẩn thận. Chính là, ngày đó bị cậu nói như vậy, tôi chỉ biết, thì ra, dù cho tôi lảng tránh chuyện này như thế nào đi nữa cũng vô dụng, tôi là người mù, đó là một sự thật, không phải người khác không nói thì tôi có thể không bị mù… Sau đó tôi liền nhẹ nhàng chấp nhận rồi, cậu xem, cậu vô tình đã trở thành ân nhân lớn của tôi rồi đấy.”
Thế An lắc đầu vùi vào vai Nhan Minh Húc, đầu vai anh truyền đến cảm giác thấm ướt, Nhan Minh Húc giống như dỗ dành trẻ con vuốt lưng cậu: “Được rồi được rồi, đừng khóc, chỉ vì việc nhỏ thế này mà cậu phải tới tìm tôi sao? Chẳng lẽ ở trong cảm nhận của cậu tôi là người xấu tính như vậy hay sao?”
“Còn có tiền… Tôi cầm tiền của anh, nhưng không học đại học.” Tay Thế An túm lấy khăn trải giường, ngón tay trắng bệch, “Tôi không phải tìm lý do cho mình, tôi lừa anh… Chính là như vậy.”
Nhan Minh Húc nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tiểu An, cậu cho là tôi không ra khỏi nhà nên cái gì cũng không biết hay sao? Kia cũng không phải lỗi của cậu, duy nhất tôi cảm thấy được có chút tiếc nuối chính là cậu đã đồng ý phải về gặp —— gặp Bát Bảo Phạn, ngươi thất hẹn với nó.”
“Vậy còn anh?” Thế An ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn anh, “Anh không có chút thất vọng nào với tôi sao? Là tôi lừa anh đó! Là một triệu, anh tin tưởng tôi như vậy, tôi còn cam đoan với anh tôi muốn đi thi đại học, muốn dùng tiền anh cho hoàn thành việc học, nhưng tôi không làm được… Anh không tức giận chút nào hay sao? Là chỉ đối với tôi như vậy hay với ai anh cũng đối xử như vậy?”
Cậu chăm chú nhìn vào ở mặt nghiêng của Nhan Minh Húc, thì thào nói: “Tôi tình nguyện thấy anh tức giận, như vậy liền chứng minh anh quan tâm đến tôi, tôi sai anh sẽ mắng tôi, chứ không phải loại qua không liên quan không sao cả… Thật sự không liên quan sao? Thật sự anh không tức giận sao?”
“Tiểu An.” Nhan Minh Húc bình tĩnh nắm lấy tay cậu, “Tôi không phải không tức giận, tôi chỉ là tin tưởng cậu.”
Tin tưởng… Thế An vô lực tê liệt ngồi xuống, tựa đầu vào trước ngực anh, không tiếng động khóc nức nở, tin tưởng, một cái từ tốt đẹp như vậy, chính là đối với tôi mà nói, lại như là cây roi quất vào người… Tôi còn đáng giá để anh tin tưởng sao?
“Tiểu An?” Nhan Minh Húc nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, “Tôi tin tưởng cậu nhất định có lý do của cậu, hoặc là có nỗi khổ, cậu chưa bao giờ cố ý.”
“Tôi có thể làm sao bây giờ…” Thế An ngẩng đầu, tuyệt vọng kêu lên, “Đó là cha của tôi, anh cho tôi phải làm sao bây giờ!” Cậu không nói được nữa, tan vỡ ôm lấy cổ Nhan Minh Húc, dốc sức nức nở, “Tôi mất tất cả rồi, Nhan Minh Húc… Tôi sai rồi, thực xin lỗi, tôi không có cách nào trả lại tiền cho anh… Trả dần có được không? Hiện tại tôi có công việc, tuy rằng tôi kiếm được không nhiều lắm, nhưng tôi sẽ trả hết nợ, một triệu, có lẽ hai mươi năm… ba mươi năm, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, hơn nữa lợi tức cũng có thể… Tôi cũng sẽ lên đại học, giống như tôi đã đáp ứng anh, chờ tôi trả hết nợ cho anh xong, cho dù tôi sáu mươi tuổi tôi cũng sẽ đến trường… Tôi đã đáp ứng anh… Tôi sẽ không để cho anh thất vọng… Tôi sẽ không…”
“Tiểu An. Tiểu An…” Nhan Minh Húc bật cười ôm lấy cậu, “Tôi không cần cậu trả lại tiền, cậu muốn làm gì? Được rồi, đừng khóc, hôm nay có phải cậu muốn lau toàn bộ nước mắt cả đời lên người của tôi hay không?”
Thế An nâng lên đôi mắt đen ướt sũng nhìn anh, nụ cười bên môi của Nhan Minh Húc vẫn là ôn nhu như vậy, cậu nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn làm quản gia cả đời cho anh… Nhan Minh Húc, có thể không?”
Nhan Minh Húc sửng sốt không nói chuyện, Thế An cẩn thận liếm môi, thanh âm thấp hơn: “Tôi lấy mình bồi thường cho anh, được không? Tôi cùng Nhan Minh Duệ ký hợp đồng mười năm, với anh… Ký cả đời… Được không?”
“Tiểu An, hôm nay đã xảy ra không ít chuyện phải không?” Nhan Minh Húc trầm tĩnh nói, giống như căn bản không nghe thấy vừa rồi cậu nói cái gì, anh nhét Thế An vào trong chăn, chỉnh sửa ổn thỏa góc chăn, “Cậu ngủ một giấc trước đi, đừng nghĩ cái gì cả, được không?”
“Không phải… Anh hãy nghe tôi nói…” Sợ hãi bị cự tuyệt, Thế An vươn một cánh tay từ trong chăn ra kéo anh lại bị Nhan Minh Húc nhẹ nhàng gạt ra nhét vào chăn, “Nghe lời, ngủ.”
Trong chăn có hương vị của Nhan Minh Húc, rất dễ chịu, thanh âm của anh thực ôn nhu, thực thôi miên, Thế An giằng co hơn nửa đêm, quả thật cũng mệt mỏi, ngoan ngoãn nghe lời, nhắm hai mắt lại, cảm giác được một bàn tay ấm áp xoa trán của cậu, “Tôi để lại Bát Bảo Phạn cho cậu làm bạn, an tâm ngủ đi.”
Có thể lại trở lại bên cạnh anh… Thật tốt…