“ Dạ Thiên, Dạ Thiên, anh tỉnh dậy mau....Dạ Thiên, Dạ Thiên.” - Tử Uyên vỗ vỗ vào má anh. Cảm giác buốt lạnh truyền đến đầu ngón tay khiến cô rất khó thở.
Không phải cách, Tử Uyên vội vàng khoác tay, kéo anh đứng dậy.
Nặng, rất nặng
Thân hình quật cường cao lớn áp sát bên người, bàn tay nhỏ nhắn đỡ lấy eo anh, dùng toàn sức kéo anh đứng dậy. Dìu từng bước nặng nề đầy vất vả vào phòng ngủ.
Dạ Thiên bất lực nằm trên giường, mặc kệ tất cả mọi chuyển động xung quanh.
Tử Uyên không do dự một tay cởi y phục ngoài giúp anh, vạt áo ướt sũng khiến Dạ Thiên rất khó chịu. Cô tỉ mỉ để khăn bông trong lò sưởi làm ấm, khoác lên vai anh.
Vẫn lạnh.
Tử Uyên mười phần lo lắng, điều dưỡng cô không biết nhiều, chưa kể đây là lần đầu tiên cô chăm sóc cho người các chu đáo như vậy. Mỗi giây mỗi phút dường như trôi qua rất chậm, có thù với cô sao?
Năm phút, Dạ Thiên vẫn chưa tỉnh, cả người anh đã bớt lạnh, khí huyết dần khôi phục, khuôn mặt mang theo nét đỏ khó thấy.
Lần đầu tiên Tử Uyên cảm thấy bất lực như vậy, cô đi qua đi lại trong phòng, không biết phải làm sao cho đúng.
Sự rảnh rỗi khiến cô càng mất kiên nhẫn hơn, Tử Uyên kiên quyết lên mạng tìm đáp án. Lướt qua lướt lại trang web viết về dược lực của hồi xuân tán, chỉ đơn giản là tác dụng và cách điều chế, không hề có biện pháp giải dược. Kiên nhẫn lướt tới cuối cùng, nhìn thấy biện pháp pha chế giải dược, tim cô nảy lên một nhịp.
Đọc qua đọc lại một hồi, nhìn thấy dòng chữ in hoa nổi bật cuối cùng, Tử Uyên muốn ngất quá.
Pha chế thuốc giải rất đơn giản, chỉ cần làm ấm cơ thể, dùng kim châm châm vào mấy ***** ** cơ bản, là anh sẽ tỉnh. Tuy nhiên, đó chỉ là biện pháp nhất thời, giải dược chân chính là....giao hợp. Tử Uyên đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn, căng mịn đỏ đến nỗi búng được ra nước.
Làm đến đâu tính tới đó. Đúng vậy.
Tử Uyên hạ quyết định một cách chắc chắn.
Cô nhanh chóng tới ngăn tủ kê bàn, tìm bộ kim châm đã lâu không đụng tới. Bàn tay nhanh thoăn thoắt gỡ kim châm châm vào ***** ** trên đầu ngón tay của anh. Mỗi động tác đều rất dứt khoát, không chần chừ dù chỉ một giây.
Chiếc kim cuối cùng vừa rút, Dạ Thiên lập tức tỉnh dậy, mắt phượng mơ màng khẽ động đậy, để lộ phượng mâu thập phần hoàn mĩ, đẹp đến kinh động lòng người. Tuy nhiên, toàn thân anh đều rất nóng, rất nóng. Làn da mạnh khoẻ cũng dần trở nên đỏ hồng.
“ Tiểu Uyên.....”
“ Dạ Thiên, anh tỉnh rồi....”
Gánh nặng trong tâm vừa trút xuống, toàn thân Tử Uyên thả lỏng, khuôn mặt nhìn có vẻ mệt mỏi.
Động tâm vừa hạ, trái tim lập tức bị kích thích, nảy lên loạn xạ, khuôn mặt Dạ Thiên có chuyển biến. Khuôn mặt hoàn mĩ, đẹp không một góc chết đỏ ửng, hơi thở dồn dập, hỗn loạn, ánh mắt vô cảm, thất thần nhìn cô.
“ Khó chịu....”
Dạ Thiên với tay kéo chiếc khăn lông trên vai, để lộ bờ vai trần gợi cảm, đầy thu hút. Cảm giác khó chịu như lửa đốt nhưng thân thể vẫn bị động mà cứng lại, một thế lực vô định ép anh phải giữ bình tĩnh, không được làm tổn thương cô. Dạ Thiên rất nóng, từng thớ thịt đều lưu động.
Uỳnh, anh dùng tay đấm mạnh vào tường. Hiện tại, chỉ có cảm giác đau đớn mới khiến anh trở nên tỉnh táo, lí trí hơn. Nhìn bàn tay rướm máu đỏ tươi, đủ biết Dạ Thiên dùng lực lớn thế nào.
Hành động của anh khiến cô kinh ngạc không thôi, nhưng nhiều hơn là sự đau lòng, khó chịu.
“ Tiểu Uyên,.... đi ra ngoài được không?”- Anh gắng gượng từng chữ.
“ Nhanh thôi,.....tôi không sao?”