“ Tôi sẽ trói em lại, không cho em đi, để em vĩnh viễn ở cạnh tôi.”- Dạ Thiên nói nửa thật nửa giả.
“ Vậy, nếu anh bỏ tôi?”
“ Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ em.”
Tử Uyên thụ sủng nhược kinh, cô đang phân vân.
Không khí trong phòng bắt đầu yên lặng.
“ Ăn cơm chưa?”- Dạ Thiên thì thầm nói khẽ
“ Chưa kịp ăn.”- Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.
Dạ Thiên nghe cô trả lời, dáng vẻ bất đắc dĩ nhíu mày. Anh buông cô ra, bàn tay thừa cơ nắm lấy, kéo cô xuống phòng ăn.
“ Tôi nấu cho em.”
“.....”- Tử Uyên đồng ý, cô có chút hơi đói.
Dạ Thiên bắt tay xuống bếp. Lúc sáng, khi ra ngoài anh còn mặc vest đen, hiện tại phải làm việc liền nhất quyết cởi vest đưa Tử Uyên cầm, y phục trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng tinh. Tử Uyên đưa tạp dề cho anh, tạp dề màu xanh đậm, hoàn toàn nổi bật trên tông màu trắng ưu nhã.
Dạ Thiên mở tủ, anh nhìn qua một lượt, cuối cùng vẫn chấp nhận lấy mấy nguyên liệu đơn giản nấu cho cô một bát mì.
Tử Uyên ngồi bàn ăn nhìn anh, hiện tại cô đang rảnh, vẫn chưa có nhiều việc làm liền tò mò nhìn vào bếp, xem anh nấu ăn.
Dáng vẻ người đàn ông gia đình, vừa đảm đang lại dịu dàng hoà nhã, còn rất.....đẹp trai. Khuôn mặt mị hoặc, đôi mắt tà mị linh động nhưng đầy kiên định, khí phách. Buổi sáng ở nhà cô, anh chỉ tùy ý vuốt tóc lên cao khiến cho một vài sợi tóc rơi hỗn loạn có mục đích trên trán. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ đều có ma lực, hấp dẫn người khác không thể rời mắt.
Tử Uyên lặng lẽ đỏ mặt, dáng vẻ nam tử phong lãng tuấn dật này quả thật khiến trái tim thiếu nữ của cô rung động.
Loay hoay trong bếp một hồi, cuối cùng Dạ Thiên cũng thành công nấu cho cô một bát mì. Nhìn hình thức, trang trí rất tỉ mỉ, hợp mắt, màu sắc hài hoà, hương thơm ngon miệng lan khắp căn phòng.
Về hương vị, không tệ, khiến một người kén ăn như Tử Uyên động đũa ăn hết bát mì, khả năng nấu ăn cũng không tầm thường.
Ăn hết bát mì, Dạ Thiên còn muốn cô ăn hết đĩa trái cây tươi mới cho cô rời đi. Cô ăn ít quen rồi, hiện tại lại ăn nhiều như vậy, không biết có bị bội thực không nữa.
Buổi chiều, không khí vô cùng dễ chịu, Tử Uyên có hứng muốn ra ngoại ô đi dạo, nhưng bị người nào đó một mực từ chối và lấy lí do rằng anh có việc phải xử lí, không thể ra ngoài, vì vậy cô cũng phải ở nhà.
Rốt cuộc đây là lí do cẩu huyết gì???
Sau khi nghe xong cái lí do vô lí này, Tử Uyên hoàn toàn chết lặng trong vài giây. Từ bao giờ, cô lại trở thành trẻ con, đi đâu cũng cần anh chăm sóc vậy?
Tử Uyên giận dỗi, cô hoàn thành toàn quên mất chuyện đi chơi, an phận ở nhà ngồi bấm laptop cả buổi chiều.
Dạ Thiên thấy cô như vậy, anh có chút không đành lòng. Nhưng vì an toàn cho cô, nên phải nhẫn nhịn, Ân Ngọc thủ đoạn tàn nhẫn, nếu cô đi chơi xa như vậy, anh không thể đảm bảo an toàn cho cô. Tất cả, tốt nhất nên để trước tầm mắt sẽ dễ quan sát hơn.
Buổi tối trong biệt thự, Dạ Thiên đang chuẩn bị đồ ăn tối cho cô, Tử Uyên ngồi rảnh rỗi, vừa ăn vặt vừa xem ti vi. Vốn dĩ muốn xem tin tức tài chính nhưng không hiểu sao lại ấn nhầm thành tin tức giải trí.
“ Thưa quý vị, vào 13h ngày hôm nay, ảnh đế Nhất Mặc đã từ Mỹ trở về Trung Quốc, sau chuyến lưu diễn vòng quanh Châu Âu này, không biết sắp tới ảnh đế của chúng ta sẽ có dự tính gì đây?”
“ Oh,....sắp tới, tôi dự định về Giang Thành.”
“ Giang Thành, ảnh đế có thể bật mí lí do không?”
“ Vì mĩ nhân....”