Dạ Thiên nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, đáy mắt không khỏi lạnh lẽo thêm vài phần
“ Lão nhị, cuối cùng ngươi vẫn thất bại.”
Dạ Thiên nhìn xuống file đính kèm, anh không do dự phát trực tiếp
“ Cố Tử Uyên, cô có tình cảm với lão nhị không?”
“ Có thì sao, không có thì sao?”
......
“ Khoan đã, rốt cuộc, cô đã bao giờ yêu Dạ Thiên chưa?”
“ Chưa bao giờ”
..............
Chưa bao giờ
Chưa bao giờ
Dạ Thiên nghe câu nói cuối cùng, lạnh lùng, sát phạt, hung hăng cứa vào trái tim nhỏ máu của anh. Biết trước sẽ có ngày như vậy, nhưng anh không ngừng ôm hi vọng, biết đâu có ngày, cô sẽ cho anh cơ hội, bằng lòng chấp nhận anh. Anh ở bên cô ấy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn với một người con gái, nhưng kết cục thì sao, đổi lại một câu nói lạnh nhạt.
Trái tim anh như bị một bàn tay mạnh mẽ bóp nghẹt, không thể thở nổi. Tâm trạng hiện tại của anh rất tồi tệ, cảm giác này còn khó chịu hơn khi cha anh lấy Ân Ngọc, tình huống đó, ít nhất, anh đã sớm chết tâm.
Nhưng, cô thì hoàn toàn khác.
Uỳnh uỳnh
Dạ Thiên gạt tất cả đồ vật trên bàn xuống đất, tất cả tài liệu, giấy, bút,....nằm vương vãi trên sàn nhà. Giờ phút này, anh hoàn toàn tức giận.
Phòng thư kí chủ tịch ở ngay bên ngoài cửa, thấy phòng Dạ Thiên có động tĩnh, lập tức chạy vào. Nhưng, vừa mở cửa liền thấy cảnh tượng này, ai ai cũng không giấu nổi một tia kinh sợ. Một người mạnh dạn tiếng lại gần anh
“ Chủ...chủ tịch.”
“ Cút.”
Không mất một giây, tất cả vị khách không mời trong căn phòng này liền biến mất toàn bộ. Câu nói tràn đầy ma khí, khiến tim người ngừng đập, ai còn đủ dũng khí mà ở lại cơ chứ.
“ Tiểu Uyên, em không có trái tim sao.”- Dạ Thiên ngồi xuống ghế, đôi mắt thất thần vô định.
Buổi tối hôm đó, Dạ Thiên không muốn về nhà, anh thật sự không muốn đối diện với cô. Câu nói lạnh lùng đó khiến anh rất khó thở, anh sợ không đủ lý trí, không đủ bình tĩnh mà làm cô tổn thương.
Trong biệt thự của Dạ Thiên, Tử Uyên đang ngồi phòng khách chờ anh trở về. Đã qua giờ cơm tối lâu như vậy, rốt cuộc anh đã đi đâu. Đây là lần đầu tiên anh trở về muộn như vậy. Trước đây, đúng bảy giờ tối đã có mặt ở nhà, kéo cô xuống ăn cơm. Bây giờ là mấy giờ cơ chứ? Mười giờ đêm.
“ Lục quản gia, anh ấy có gọi cho ông không?”
“ Thiếu phu nhân, thiếu gia chưa gọi về.”
“ Anh ấy đến công ty?”
“ Sáng sớm, thiếu phu nhân vừa ra ngoài, thiếu gia cũng lập tức tới công ty.”
“ Muộn rồi......Tôi tới công ty tìm anh ấy.”- Tử Uyên nhìn đồng hồ, bây giờ quả thực rất muộn.
“ Thiếu phu nhân.....”
“ Chuẩn bị xe....”
“ Vâng,.....”
Tử Uyên gật đầu, cô với lấy áo khoác ngoài của nữ hầu đưa tới, nhanh chóng ra ngoài, lái xe đi về trụ sở của Thiên Hoàng.
Khi Tử Uyên lên xe, cô không hề phát hiện có một ánh mắt rét lạnh từ trên tầng nhìn xuống phía mình. Đôi mắt băng lãnh, giá lạnh nhìn cô không rời. Giây phút Tử Uyên vừa khởi động cho xe chạy, ánh mắt ấy liền biến mất, thay vào đó là một nụ cười thâm trầm, không chút hơi ấm.
Lục quản gia đứng trước cổng, nhìn bóng xe Tử Uyên đi khuất ông mới quay đầu trở vào biệt thự. Đột nhiên, ánh mắt ông lại hướng lên tầng hai, bóng người thiếu nữ lặng lẽ đứng bên song cửa sổ, bất thanh bất động nhìn về phía xa.
“ Thạch tiểu thư.”
Nghe tiếng ông gọi, Thạch Nhu Nhi giật mình. Cô nhìn lại ông, nở một nụ cười tiêu chuẩn, vô cùng dịu dàng. Sau đó liền trở lại phòng ngủ, kéo rèm che khuất cửa sổ.
Thạch quản gia có chút nghi ngờ nhưng rồi ông cũng không để ý nhiều, lặng lẽ bỏ vào trong.