Cạch
“ Chủ tịch....Ah.....Chủ tịch phu nhân.”- Trương Đình ấp úng, thường ngày anh đối phó với một chủ tịch đã đủ rút sạch tinh lực của anh. Mà hôm nay, còn có những hai đại boss. Boss mới, còn quyền lực và “lạnh” hơn boss cũ. Cái này,.....muốn anh ứng phó sao đây?. truyện đam mỹ
“ Ừm....đồ ăn.”- Dạ Thiên lạnh nhạt trả lời, ánh mắt vẫn chung thủy nhìn Tử Uyên không rời.
“ Dạ, có ngay.”- Trương Đình vội vã, có khi thấy anh thể hiện tốt trước mặt phu nhân, chủ tịch lại thăng chức cho anh. Vì vậy, thái độ nhất định phải toả sáng.
Trương Đình vừa lui xuống, lập tức, có nhiều người từ bên ngoài bước vào. Mỗi người đều mang một khay đồ ăn. Nhìn số lượng có thể thấy thực đơn vô cùng phong phú. Tử Uyên. thấy Trương Đình khoa trương như vậy, cô có phần ngây người. Chỉ đồ ăn cho bữa trưa, có cần nhiều như vậy không?
Trương Đình vốn dĩ đang hồi hộp, anh nghĩ phu nhân thấy anh chuẩn bị chu đáo, sẽ nói tốt vài lời trước mặt chủ tịch. Không ngờ lại phản tác dụng.
“ Trương Đình, đồ ăn quá nhiều.”- Tử Uyên nhắc nhở, ngữ khí trong giọng nói không khỏi cứng rắn hơn vài phần
“ Dạ,....”- Trương Đình đổ mồ hôi hột
“ Dọn xuống, để lại một bát canh gà, còn lại tùy chọn.”- Dạ Thiên nhắc nhở
“ Vâng, chủ tịch.”- Trương Đình thở dài nhẹ nhõm, chưa gì đã cho anh ăn thuốc nổ.
Sau khi chọn một vài món ăn “đơn giản”, rốt cuộc Trương Đình cũng được lui xuống. Tất cả đồ ăn đều được dọn lên bàn, trang trí rất đẹp mắt, hương sắc đầy đủ. Nhìn cách trang trí công phu như vậy, đủ biết xuất xứ của mấy món này không hề tầm thường.
Tử Uyên nhìn một bàn đồ ăn, đầy đủ món xào, canh, hầm,....Mỗi món đều có điểm riêng rất hấp dẫn nhưng, chúng đều có một điểm chung lớn: thảo dược. Đúng, các món này đều có thảo dược, đa số là thảo dược bồi bổ khí huyết, tăng cường sinh lực.
Dạ Thiên nhìn đồ ăn, anh hoàn toàn hiểu dược dụng của chúng, nhưng, anh không nói gì, an an tĩnh tĩnh mà đút cho cô ăn.
“ Không muốn ăn.”- Tử Uyên phản đối, cô ăn no rồi. Muốn cô ăn nhiều đồ như vậy, bao tử sẽ không hoạt động không tốt, chưa kể cô không thích ăn no, sẽ có cảm giác béo.
“ Đến người ngoài còn muốn chúng ta nhanh sinh tiểu bảo bối, em còn không nhận.”- Dạ Thiên cười như không cười, anh chọc cô.
“ Tiểu bảo bối, muốn sinh, anh tự mình sinh.”
“ Anh không sinh được, bà xã vất vả rồi.”
“ Vất vả? Em không có thai.”- Tử Uyên đỏ mặt. Lúc này cô mới nhớ ra, lần trước, lúc gia gia bỏ thuốc anh, cô và anh quan hệ hoàn toàn không dùng biện pháp phòng tránh. Hôm qua cũng vậy, anh kiên quyết không muốn dùng, vì vậy, cô không thể bắt buộc. Bây giờ đột nhiên anh nói như vậy, cô cũng chột dạ. Nếu cô thật sự mang thai thì sao?
“ Hiện tại không có nhưng chắc chắn sẽ có.”- Thấy cô thất thần, Dạ Thiên búng trán cô, anh chắc chắn.
“ Biến thái.”
“ Biến thái, anh chỉ biến thái với một mình em.”
“ Đừng chọc em.”
“ Được rồi, ăn thêm một ít.”
“ Em không muốn ăn.”
“ Ăn hoặc chúng ta sẽ làm chuyện khác.” - Anh nửa đùa nửa thật.
Tử Uyên bất đắc dĩ thừa nhận, cô chịu thua.
Sau khi ăn xong, Trương Đình tới dọn chén đũa, Dạ Thiên cũng quay lại làm việc. Còn Tử Uyên, cô ngồi trên ghế đọc tạp chí. Quả là có người ở lại, không khí căn phòng trở nên ấm áp, dễ chịu hơn rất nhiều. Trương Đình hoàn toàn cảm nhận được sự thay đổi, tạ ơn trời đất, từ nay chủ tịch có người quản lý rồi.
Dạ Thiên bận rộn làm việc, anh phải kiểm tra một tập tài liệu lớn, công việc ở chi nhánh không nhiều, đa phần đều là tài liệu ở trụ sở chính gửi qua. Dạ Thiên làm việc nhưng ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn cô, thái độ của anh, hệt như sợ cô biến mất.