A Cao thấy mình có phần thất lễ, anh cười gượng, gãi gãi đầu nhìn Dạ Thiên.
“ Biết rồi, Dạ Thiên, phía bên kia có biến, hành tung nội bộ của chúng ta có khả năng sẽ bại lộ. Tổ chức ở California bị bọn chúng ghé thăm rồi, hai trăm thùng vũ khí hạng nặng bị lấy mất, năm mươi khẩu súng bản nâng cấp cũng không còn, ngoài ra còn một số thiệt hại. Không ít không nhiều, năm tỷ đô trong một ngày.”
“....”- Dạ Thiên im lặng, hay nói đúng hơn là đang tìm cách đối phó. Chuyện A Cao báo cáo, với anh, không phải chuyện lớn, nhưng cũng không nhỏ, gây nhiều thiệt hại như vậy, không trả lại cho họ thì thật thất lễ. Dạ Thiên cười lạnh, ánh mắt âm trầm.
“ Sắp tới muốn làm gì? Chuyển căn cứ sang Pháp?”- A Cao hỏi
“ Không, tiếp tục ở lại California, chờ đợi.”
“ Được, tôi sẽ báo lại cho anh em. Còn vấn đề nữa, sắp tới, cần anh đích thân sang Anh một chuyến.”
“???”- Dạ Thiên nhíu mày khó hiểu
“ Là Cố gia, bọn họ âm thầm hợp tác với mấy lão bất tử ở Nam Cung gia, trắng trợn rút ruột tộc Nam Cung. Chắc chắn đằng sau Cố Vân Thanh có người chống lưng. Dạ Thiên, cậu nghĩ xem, có phải anh ta không?”
“ Dylan.”
“ Đúng, mấy năm nay cậu ta hoàn toàn biến mất trong giới hắc đạo. Tôi đã cho người đi điều tra nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích. Aiz. Nếu thật sự là cậu ta thì phiền phức rồi.”- A Cao thở dài chán nản.Từ trước tới nay, Dylan vẫn là một cái tên bí ẩn. Không chỉ là chủ nhân của cái tên này mà còn là thế lực đứng sau nó. Khi Dylan mới bước chân vào thế giới ngầm đã tạo ta một trận “sóng ngầm” mạnh mẽ, quét sạch mọi thế lực cản đường. Nhưng hành động và tung tích của anh ta tới bây giờ vẫn là một ẩn số. Tại sao khi có ngoại lực lớn như vậy mà anh ta lại rút lui? Chưa kể, những tổ chức mà anh ta tạo ra hiện tại đang ở đâu, nó hoàn hoàn biến mất theo Dylan.
“.....”
“ Dạ Thiên, cậu chưa đối mặt với anh ta bao giờ nhưng vẫn phải đề phòng. Đừng quên, kẻ thù của cậu ẩn nấp khắp nơi trên thế giới, cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“ Được.”
Dạ Thiên vừa lạnh nhạt trả lời vừa tranh thủ lợi dụng lúc Tử Uyên đang ngủ nghịch tóc cô. Anh cẩn thận nâng một lọn tóc, thi thoảng nghịch ngợm xoắn hình ốc vào ngón tay, vui vẻ cười cười. Mùi hương thanh thảo dễ chịu, cảm giác mềm mượt trên đầu ngón tay khiến trái tim anh không tự chủ mà tan chảy.
“ Anh có để ý không?”- A Cao ghé mắt nhìn. Đang nói chuyện nghiêm túc, đột nhiên thả “cơm chó” cho anh ăn sao, anh đâu có tâm trạng nuốt nổi đây?
“ Nói tiếp.”- Dạ Thiên không dừng lại, từ đầu tới cuối chỉ có ý thúc giục A Cao tiếp tục báo cáo.
“ Không có hứng thú.”- A Cao tỏ vẻ khó chịu
“ Lần sau tiếp túc, lái trực thăng của cậu đi.”- Thấy A Cao lười biếng nhìn anh, Dạ Thiên mới thong thả buông câu “đuổi khéo“. Anh nhướn nhướn mày nhìn buồng lái trực thăng đang đặt ở chế độ tự động, rồi lại chuyển ánh mắt sang người đàn ông đang bất mãn rời khỏi ghế sofa, lặng lẽ đi vào phòng điều khiển.
A Cao bị ép rời khỏi, Dạ Thiên cũng không rảnh rỗi. Anh ghé đầu cô sát vào lòng, tiện tay với lấy chiếc áo khoác đắp ngoài cho cô khỏi lạnh. Dạ Thiên cầm điều khiển kéo màn gió tự động, che ánh mắt dò xét như radar của ai đó từ buồng lái. Xong việc, anh mới an tâm ôm cô chợp mắt.
Quãng đường từ Luân Đôn trở về Giang thành khá xa, với tốc độ của trực thăng, chỉ một đêm Dạ Thiên và Tử Uyên đã về tới ngoại ô thành phố. A Cao hiểu chuyện, anh lượn một vòng rồi mới tìm cách hạ cánh ở nơi ít người.