Ánh nắng chiếu xuống trên khuôn mặt cô,lấp lánh như phủ một tầng hào quang mỏng.Mi mắt khẽ động,Tử Uyên thức dậy.Theo thói quen,cô vẫn nhắm mắt cho đến khi thích ứng với ánh sáng ngoài môi trường.Một lát sau,Tử Uyên rời khỏi giường,cô bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.Trên bậc cầu thang nhỏ chỉ vừa một người đi,cô gái mảnh khảnh bước xuống,cao quý lãnh đạm nhìn xuống mọi vật.Mặc dù vậy,khi cô vào phòng khách cảnh tượng trước mắt khiến cô ngạc nhiên.”Anh ta vẫn còn ở đây“.Cô thầm nghĩ.
Trên chiếc sofa trong phòng khách, người đàn ông đang say ngủ.Khi ngủ anh đẹp như một thiên thần.Khuôn mặt xinh đẹp,ngũ quan thập phần tuấn tú,mày kiếm,mắt dài hẹp, đôi môi mỏng,thi thoảng nhếch lên một nụ cười hư ảo ẩn chứa sự khinh thường,mái tóc rối hơi vuốt nhẹ ra sau.Không thể phủ nhận dáng người đàn ông này rất đẹp.Chân thon dài,cơ bụng tám múi thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc áo sơ mi trắng,phải nói tỉ lệ cơ thể anh rất chuẩn đúng là con số vàng trong giới người mẫu
Nhìn anh cong người nằm trên chiếc ghế nhỏ Tử Uyên cảm thấy có chút tự trách.Bởi lẽ,Tử Uyên nghĩ rằng sau khi đàm phán với cô xong,anh sẽ tự ra về nhưng không ngờ anh ta lại ở nhà cô suốt đêm qua.Với một người đàn ông đặc biệt là người có thân phận, chịu sự đối đãi như vậy cũng được coi là sự khinh thường.Cô lớn lên từ nhỏ trong gia tộc lớn mạnh như vậy,sao cô lại không hiểu chứ.Hành động của anh thật khiến Tử Uyên phải nhìn bằng con mắt khác.Cô cũng coi trọng anh vài phần.
Đang suy nghĩ,Tử Uyên không để ý rằng người đàn ông trên sofa đã tỉnh giấc.Thấy cô đang nhìn mình chằm chằm,anh nhướn mày ngả ngớn hỏi cô:
“ Đẹp không?”
Thấy anh ta đang trêu ghẹo mình,cô có chút xấu hổ.Quả thật,cô không tự chủ được bản thân mà ngắm nhìn anh.Cô hừ nhẹ,lắc đầu trả lời:
“ Không“.
Biết cô đang nói dối,anh cười cười đầy hạnh phúc.Quả thật có gương mặt đẹp cũng là một thế lợi.
Không muốn làm cô khó xử,anh dịu dàng hỏi cô:
“ Em muốn ăn gì? Để anh chuẩn bị.”
“Anh cũng biết nấu ăn sao?“.Cô ngạc nhiên.
“Không,anh có thể học.Nhà em có sách nấu ăn chứ“.
“Tôi không chắc“.
“Được rồi.Em ngồi đi,anh sẽ chuẩn bị bữa sáng.”
Tử Uyên gật đầu đồng ý.Nói thật,cô tài giỏi bẩm sinh trong mọi lĩnh vực ngoại trừ thiên phú nấu ăn,dường như nấu ăn không có duyên với cô.An Nhiên đã từng dạy cô nấu ăn nhưng mọi lần đều thất bại,từ hôm đó cô cũng không còn hứng thú vào bếp nữa.Tử Uyên ngồi ở phòng khách đọc tạp chí kinh tế nhưng sự chú ý của cô đã bị người trong phòng bếp thu hút.Cô không khỏi tò mò vì vậy thi thoảng lại lén lút nhìn vào bếp.
Thấy cô như vậy,Dạ Thiên vô cùng thoả mãn.Anh nhìn ra phòng khách nơi cô đang ngồi,nói vọng ra:
“Muốn nhìn không?“.-Anh ghẹo cô.
Tử Uyên đỏ mặt,cô không lén nhìn anh nữa mà cúi gằm mặt xuống đọc sách.
Lúc lâu sau đó,không thấy động tĩnh trong bếp,Tử Uyên lo lắng không biết cô lo cho anh hay lo cho nhà bếp của mình nữa.Tử Uyên đứng dậy bước vào bếp.
Trời ơi.!!!!
Căn bếp nhỏ xinh nhà cô đâu rồi?Cái gì đang diễn ra thế này?.Tử Uyên tròn mắt ngây người,cô không tin vào mắt mình nữa.Một đống hoang tàn,bàn nấu ăn bừa bộn,rau củ cắt lung tung trên thớt,trong thùng rác đựng đầy thịt bò và sốt cà chua.Trên bếp,Dạ Thiên đang nung nóng chảo để làm bít tết,bên cạnh là hai nồi nhỏ đang sôi sùng sục.Tất cả đều toả ra một mùi hương kì lạ. Ôi trời.Cô có nên khen anh không?