Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 161: Chương 161




Khuôn mặt mị hoặc, cao ngạo, mười phần tôn quý. Mắt phượng sắc bén, lãnh ngạo, hoàn toàn là tư thế của bậc đế vương nhìn xuống chúng sinh thiên hạ. Hơi thở tà mị, nguy hiểm, bá đạo thiết lập tầng tầng kết giới bao quanh anh. Mỗi một cử chỉ chuyển động dù rất nhỏ đều cướp hồn đoạt phách người đối diện.

“ Bà xã, muốn chạy trốn.”- Dạ Thiên vừa đi tới, vừa lên tiếng nghi vấn.

“ Dạ Thiên...”- Tử Uyên ngây ngốc nhìn anh, vốn dĩ còn tưởng sẽ trốn thoát, không ngờ anh đuổi theo cô tới đây. Lần này, còn cơ hội?

“ Không phải anh, em nghĩ ai? Hay là đang chờ một tên tiểu bạch kiểm tới hả, bà xã.”- Dạ Thiên cười nhưng nụ cười này khiến Tử Uyên cảm thấy sụp đổ.

“....”

“ Nghẹn rồi?”

Anh vừa tới, vươn tay ôm lấy eo cô, dùng lực kéo vào trong lòng.

“ Chỗ nào không thoải mái?”- Mắt phượng nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngơ ngác, trong lòng không khỏi vui vẻ hơn vài phần.

“ Không...không có.”

“ Rất tốt.”- Lợi ích sắp tới, anh giúp em từ từ trải nghiệm.

“....”

“ Ông nội..”- Dạ Thiên lễ phép chào hỏi.

“ Ngoan, cháu rể, đến tìm Tiểu Uyên sao?”

“ Ông nội, hai người muốn đi đâu?”

“ Ah, Tiểu Uyên, chồng cháu hỏi kìa?”- Lão gia chủ nghe anh chất vấn, thật sự khó đối phó. Thôi thì, bảo bối, cháu giúp ta một lần. Nghĩ là làm, Lão gia chủ gạt “đại rắc rối” này cho Tử Uyên rồi nhanh chóng ngồi vào trong xe, đóng kín cửa, hoàn toàn để một không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ.

“ Nói đi, em muốn đi đâu?”

Tử Uyên nhìn anh, hết cách rồi:

“ Ông xã...”

Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào tan vào tai của người nghe.

“....” - Dạ Thiên nheo mắt nhìn cô, anh là đang muốn xem cô định giở trò gì.

Tử Uyên ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu, mặt đối mặt với Dạ Thiên. ngôn tình hay

“ Ông xã, em biết lỗi rồi.”

“ Lỗi, em có lỗi?”

“ Em không nên không nói với anh, tự ý ra khỏi nhà.”

“ Gì nữa.”

“...”- Ặc, còn nữa sao? Cô nhớ, chỉ có mỗi chuyện này thôi mà.

“ Xem ra, em vẫn chưa biết lỗi.”

“ Ah..ah..em biết rồi.”

“ Hửm.?”

“ Ừm....”- Cô chưa nghĩ ra...

Rõ ràng vẫn chưa biết lỗi, Dạ Thiên búng nhẹ lên trán cô một cái, thủ thỉ bên tai cô

“ Chưa muộn, cho em từ từ suy nghĩ.”

Tử Uyên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy bất an.

“ Đi thôi.”- Dạ Thiên kéo tay cô đi về hướng ngược lại.

“ Khoan đã, anh định đi đâu?”

“ Đi về nhà.”

“ Không được...”- Tử Uyên dừng lại, kiên quyết phản đối

“....”

“ Ah...em có việc quan trọng phải làm?”- Tử Uyên nói nhỏ

“ Quan trọng?”

“ Đương nhiên là không quan trọng bằng anh. Nhưng, em nhất định phải làm.”

“ Cho anh một lý do thuyết phục.”

“ Dạ Thiên, có một vài chuyện xảy ra trong nội bộ gia tộc, em và ông nội cần trở về.”

“ Có nguy hiểm không?”

“ Không có.”

“ Nói thật.”- Dạ Thiên hỏi lại, anh biết nhất định cô sẽ giấu anh.

“ Có...một chút.” - Tử Uyên dè dặt nhìn anh, chỉ là cô không muốn để anh lo lắng.

“ Anh đi cùng em.”

“ Không được.” - Cô vội vã phản đối, chuyện này, tuyệt đối không được.

“ Điều kiện duy nhất để em rời khỏi.”

“ Dạ Thiên, em thật sự có thể giải quyết, em biết anh lo lắng nhưng em không sao, bên cạnh em còn có ông nội “

“ Cố Tử Uyên.”- Dạ Thiên ôm chặt cô:“ Em đã lấy anh, mọi thứ của em đều thuộc về anh, bao gồm cả thân thể này. Anh không cho phép em làm tổn thương nó.”

“...”- Tử Uyên khó xử, nếu không rời đi ngay, chỉ sợ cô sẽ mềm lòng mất.

“....”

“ Cháu rể...”- Lão gia chủ gọi lớn, ông biết cháu gái ông đang khó xử, đành ra tay giải vây cho nó vậy, làm người tốt thật không dễ.

“....”

“ Tiểu Uyên, nó đi cùng, cũng không tệ. Ít nhất, có thể bảo đảm chúng ta thêm một phần bình an. “- Lão gia chủ phân tích.

“ Ông nội.”- Biết rõ Dạ Thiên còn chưa biết thân phận thật sự của cô, còn muốn anh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.