Dạ Thiên suýt nữa ngã ngửa, lúc nãy anh còn nghĩ cô là người lạnh lùng, không ham tiền tài mà bây giờ.....Nhưng anh cũng không quá bất ngờ với điều kiện của cô.Với ngoại bang lớn như Hắc Long, khi hợp tác chỉ chiếm 50% tổng lợi ích thì có thể coi là vụ làm ăn lỗ, đặc biệt là trong một chiến dịch lớn như vậy.Tuy nhiên, con số Tử Uyên đưa ra không phải là nhỏ, chỉ với nó có thể bồi dưỡng ra một tiểu bang mạnh, cung cấp nguồn tài lực khá lớn.Vì vậy, Dạ Thiên vẫn phải suy nghĩ kĩ lưỡng.
Tử Uyên nhìn biểu hiện của anh, cô có phần an tâm,người làm đại sự phải sát phạt, quyết đoán, suy nghĩ nhanh nhạy, dù hợp tác lớn đến đâu nhưng nhân lực đối phương kém thì rất bất ổn trong nhiệm vụ, Tử Uyên cũng không muốn hợp tác với những người như vậy.Cổ nhân có câu nói:không sợ đồng đội yếu, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.Ý nghĩa của câu này không phải áp dụng vào trường hợp này sao?.Vì vậy, Tử Uyên rất khắt khe lựa chọn đối tượng hợp tác, tránh những việc bất ổn không mong muốn xảy ra trong quá trình thực hiện nhiệm vụ ảnh hưởng đến kết quả.
Dạ Thiên hiểu rất rõ suy nghĩ của Tử Uyên, người tự tạo dựng thế lực riêng, trong ba năm phát triển được như vậy đâu phải người bình thường.
“Được,tôi đồng ý”- Dạ Thiên chắc nịch.
Nghe câu trả lời trong dự kiến, Tử Uyên không hề bất ngờ mà chỉ cười mỉm thoã mãn, quả thật hợp tác với người thông minh rất tốt,tiết kiệm thời gian, trí lực.
“Tốt, bao giờ xuất phát?”
“ Tôi sẽ liên lạc với cô sau“.
“Tốt thôi“.- Tử Uyên vừa trả lời, vừa đưa tay xem đồng hồ.
“Đã khuya, mạo phép cáo từ.”
“Được, cáo từ “.
Giọng nói vừa dứt, mọi người cũng lui hết, chuẩn bị tư trang chiến đấu rút lui.Dạ Thiên không chần chừ, lập tức thu quân.
Tử Uyên cũng nhanh chóng rời khỏi, cô phải về nhà trước lúc anh về, chuẩn bị giấy tờ cần thiết để ngày mai đăng kí kết hôn.
Về phía Dạ Thiên, ngày hôm nay, khi gặp ba người con gái Dạ Thiên có chút hoài nghi.Cố Tử Uyên ở nhà, Nam Cung Tứ chủ tịch Nam Dạ, Đại tiểu thư của Hắc Long, mỗi người một gia thế, lai lịch được che giấu cẩn thận nhưng khí chất,biểu cảm đôi mắt đều rất thu hút và có vài phần tương đồng.Chẳng lẽ, cả buổi chiều này, anh không gặp cô nên sinh ra ảo giác hay sao.Nghĩ rồi, Dạ Thiên giải tán thuộc hạ, tự lái xe một mình về nhà.
Trên con đường hướng ra ngoại ô thành phố tràn ngập gió. Gió mang hương thơm mát từ hoa Xuyễn Chi, mang hương sắc của những đoá hoa dại,gió mang theo âm thanh mùa hè làm say đắm lòng người.Một chiếc xe Ferrari màu đỏ lướt nhanh trong gió, rẽ đôi hơi nước tiến về phía trước.Chiếc xe dừng lại ở căn nhà nho nhỏ, xinh xinh.Cánh cửa bật mở, người đàn ông trên xe thanh lịch bước xuống.Theo thói quen, anh đưa tay chỉnh lại vạt áo, thắt dây đồng hồ rồi mới vào trong.Để phòng trường hợp cô không có nhà nên chiều nay anh đã sai thuộc hạ đánh một bản sao của chiếc khoá và chìa khoá rồi treo trong khoang ghế của ô tô.Khi nhận đồ,Dạ Thiên rất vui, anh đã tiến gần hơn một bước để đến gần cô.
Vừa mở cửa vào nhà, Dạ Thiên đã vội vội vàng vàng đến trước cửa phòng cô gõ cửa. Thấy Tử Uyên không trả lời, anh nghĩ nghĩ, giờ không còn sớm cô ấy không ở trong phòng vậy thì ở đâu,vì vậy anh kiên trì gõ thêm vài lần nhưng vẫn không hề có hồi âm.Dạ Thiên lùi lại, lấy đà nhảy đến,dùng sức phá cửa phòng của Tử Uyên.