“Tử Uyên...Người ngồi trong xe là người cậu muốn kết hôn à.?”
“Ừm.”-Tử Uyên không nhanh không chậm trả lời.
“Thật sao,sao anh ta không đi cùng cậu.?”-An Nhiên có chút khó tin nhưng vẫn giấu được sự tò mò.
“Mình không thích thu hút sự chú ý, phiền lắm.”
Không thích thu hút chú ý....
Nà ní
Bây giờ họ chưa đủ gây chú ý sao?
Sau khi chứng kiến màn lúc nãy, ánh mắt An Nhiên luôn chăm chú nhìn hàng xe và những người vệ sĩ,cô thỉnh thoảng lại lén lút nhìn sang chiếc ô tô màu đen.Thật đáng sợ.Dưới bầu trời của Giang thành, gia tộc mạnh hay những người có mặt mũi lớn nhiều không đếm xuể, họ có tai mắt khắp nơi, thu nhận thông tin. Những chuyện vừa xảy ra, đâu có phải chuyện nhỏ, là trực tiếp đưa thế lực riêng ra ánh sáng đó.Hành động này trong thế giới ngầm có thể coi là một bức thư khiêu chiến,thậm chí là đòn đánh đau, đánh thẳng vào mặt đối phương.Điều đáng ngạc nhiên nhất đó là họ không có phản ứng gì.Thời gian trôi qua khá lâu, không có khả năng họ không biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.Vậy mà họ vẫn im lặng....Hành động đó chứng tỏ điều gì.Người đàn ông trong xe nhất định có thân phận rất cường đại, thậm chí là nhân vật mà cả Giang Thành này cũng phải khiếp sợ và lẽ đương nhiên, điều đó ngoại trừ Nam Cung gia.
Dòng suy nghĩ của An Nhiên miên man không dứt nhưng nó lại bị Tử Uyên phũ phàng cắt đứt
“ Rất nhanh,thủ hạ Nam Cung gia sẽ tới. An Nhiên, cậu đưa đồ cho tớ, giúp tớ giữ chân họ lại, hiện tại chưa phải lúc để cho gia tộc biết chuyện này.”
An Nhiên đang suy nghĩ nhưng rất nhanh cô định thần
“Được “.
Nói rồi, cô đưa túi đồ cho Tử Uyên, nhanh chóng chạy lại chiếc xe đậu gần đấy không xa.Động cơ ô tô khởi động, chạy vù vù, lướt như bay trong gió.
Tử Uyên cũng không tốn nhiều thời gian, cô ngồi vào xe, nóng không lạnh với tài xế:
“Đến Cục dân chính.”
“Vâng, thưa phu nhân.”- Người nọ cung kính đáp lại.Ông ta khởi động xe đi thẳng đến Cục dân chính.Một hành động đều vô cùng dứt khoát, không có nửa giây dư thừa.
Nhưng, Tử Uyên không thèm để ý, cô chỉ quan tâm đến hai từ “phu nhân” mà người tài xế kia vừa nói.
Từ bao giờ, cô đã lên chức phu nhân rồi.Chắc chắn,là anh ta giở trò.
Tử Uyên liếc nhìn Dạ Thiên.Từ lúc cô lên xe, Dạ Thiên đã tỉnh thần, anh không muốn lãng phí bất kì một giây phút nào bên cô.Thấy cô nhìn mình kì lạ, Dạ Thiên chỉ cười cười:
“Anh không biết.”
“ Vậy sao”- Cô nhướn mày tỏ vẻ không tin.
Quả thật,. Dạ Thiên chỉ mải giải quyết những người dám nhìn trộm cô nên không để ý.Nhưng tài xế là người khá thông minh, làm lâu năm trong nghề đâu thể không biết một chút mánh khoé.
Tuy nhiên, nhìn cô thoải mái như vậy, anh vô cùng vui vẻ.Anh gần cô thêm chút rồi. Dạ Thiên quay mặt về phía cửa, cười mỉm.
Bầu không khí màu hồng trong xe vô cùng hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến trước Cục dân chính.Vừa đến nơi,ngay lập tức thu hút sự chú ý
Chiếc xe Dạ Thiên và Tử Uyên đang đi là dòng xe giới hạn của EO, động cơ hiện đại, thiết kế sang trọng,khí phách. Thân trần, mũi nhọn, màu sơn sáng bóng, phản quang dưới ánh mặt trời.Cánh cửa chuẩn modern, mở rộng phía trên theo cấu trúc mở cánh của đại bàng vô cùng bắt mắt.Phía trên của chiếc xe là cánh cửa theo kết cấu mở, có thể thu vào, gập ra phía sau để đón gió.Chiếc xe là một tuyệt phẩm của EO, trên thế giới chỉ giới hạn mười chiếc.