Tử Uyên nhìn menu một lượt, quả thật,trên menu có rất nhiều món ăn ngon được chế biến từ những loại nguyên liệu quý hiếm.Tuy nhiên, Tử Uyên từ nhỏ rất khó ăn, cô đã quen dùng đồ ăn do vú nuôi hay mẹ nấu,rất ít khi ăn ở ngoài,cho dù đến những bữa tiệc lớn, quản lí riêng của cô cũng cầm theo một ít đồ ăn đề phòng cô đói bụng.
Dạ Thiên ngồi đối diện, anh luôn nhìn cô,thấy cô chưa gọi món, anh cũng cầm menu lên.Nhìn ngắm một hồi, Dạ Thiên vươn tay ấn chuông gọi phục vụ.
“ Tất cả món về thịt bò, bỏ hành, bỏ cà rốt, bỏ nấm, lược bớt gia vị béo, cho ít bơ...Một chén canh nóng.”
“ Vâng, món ăn của quý khách sẽ được phục vụ ngay.”
Dạ Thiên không nói gì thêm, anh chỉ ừ nhẹ tỏ ý đã nghe rõ.
Hai người ngồi trong phòng, nhìn ngắm khung cảnh phía sau cửa kính.Căn phòng cao nhất Grill 63 là một trong những địa điểm lí tưởng có view đẹp nhất nhìn ngắm toàn cảnh thành phố từ trên cao.Vì không gian đẹp, kiến trúc sư xây nhà đã thiết kế cửa kính trong suốt kết hợp với viền ren mỏng buông phía hai bên làm cho căn phòng trở nên vô cùng sang trọng, thu hút.
Rất nhanh, phục vụ đã dọn đồ ăn lên.Không chỉ đồ ăn, Dạ Thiên còn gọi một chai rượu vang đỏ 1912 của Ý.Trước lúc quen biết cô, anh từng có nghiên cứu về rượi vang,đó là một trong những môn học quan trọng và cần thiết của giới thượng lưu.Điều đó, cũng đồng nghĩa với việc thể hiện thân phận,địa vị,học thức của người học trong giới.
Vừa thấy phục vụ mang chai rượu lên, ánh mắt cô có chút dừng lại.Cô xem xét, nghiên cứu chai rượu.Rượi vang đỏ 1912, được một người thợ ẩn danh nổi tiếng của Ý làm thủ công trong vòng 32 năm.Ông dùng 1000 chùm nho đỏ được trồng trong điều kiện đặc biệt để ngâm rượi.Sử dụng nguyên liệu tốt nhất, kĩ thuật độc đáo, tỉ mỉ không một chút sai sót cộng với kinh nghiệm cả đời,ông đã tạo ra ba chai rượu 1912 vang danh thế giới.Khi hoàn thành công việc ngâm rượi, rất nhiều nhà lãnh đạo, các gia tộc lớn muốn sở hữu nhưng ông không bán, nó chỉ được sử dụng một lần duy nhất trong đại lễ đăng cơ của nữ hoàng Anh.Trên thế giới hiện chỉ còn hai chai, một chai được hoàng tử Anh sở hữu, chai còn lại được Nam Cung lão gia đấu giá sở hữu được.Không ngờ, chai rượu ấy lại xuất hiện trong hoàn cảnh này.
Tử Uyên rất am hiểu về rượi vang đỏ, cô đã từng thấy chai rượu này trong phòng ông nội,nhưng ông nội cô coi nó như bảo bối,ông không nỡ uống,cũng không cho người hầu trong nhà động vào vì sợ làm hỏng chất rượi.
Nam Cung lão gia nâng niu trân bảo như vậy khiến Tử Uyên cũng không còn hứng thú để uống. Thôi vậy...
Thấy cô có hứng thú với chai rượu, Dạ Thiên khá bất ngờ.Trong lứa tuổi của cô, ngoại trừ những tiểu thư danh gia vọng tộc,rất ít người tìm hiểu về rượi.Anh nhìn cách cô đánh giá khi quan sát chất liệu chai rượu, giấy bọc, nhãn giãn,màu sắc,...của chai rất tỉ mỉ, chăm chú. Cô gái này còn cho anh điều bất ngờ gì nữa đây, Dạ Thiên càng tò mò,càng muốn tìm hiểu thì cô lại càng cho anh cảm giác kì lạ, một loại cảm giác thần bí, sâu không lường trước. Một lần nữa, Dạ Thiên lại nghi ngờ thân phận của cô.
Cố Tử Uyên...
Cố Tử Uyên....
Em thật đơn giản như vậy sao???
Thấy anh vừa ngây người suy nghĩ vừa nhìn cô không rời,Tử Uyên hừm nhẹ.Cô quên mất anh còn đang ở đây.