“ Vâng, thưa thiếu gia, tôi sẽ tới đó ngay.”
“ Không cần, ông có thể bắt đầu.”
“D...Dạ....Bắt đầu luôn ạ?”
“ Nhiều lời.”
“ Xin lỗi, Dạ thiếu.”
Dứt lời, Dạ Thiên ngắt máy. Anh quay lại, sủng nịnh nhìn cô.
“ Em giúp anh rửa sạch rau.”
“ Được thôi.” - Tử Uyên nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Dạ Thiên cũng không rảnh rỗi, anh lấy điện thoại bấm bấm một hồi rồi gọi video cho Rosen. Màn hình vừa mở, hình ảnh Dạ Thiên nhìn thấy đầu tiên là gương mặt tươi cười rạng rỡ của ông. Ông cung kính chào hỏi:
“ Dạ thiếu, tôi có mặt.”
Dạ Thiên không nói chuyện, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu vậy thôi.
“ Bây giờ, chúng ta sẽ bắt....đ...đầu.”
Rosen đang nói chuyện, đột nhiên,giọng ông lắp bắp, âm điệu vừa ngạc nhiên, bất ngờ, vừa kinh hãi, dè chừng.
Tất cả chỉ vì một hình ảnh nhỏ lướt qua rất nhanh qua màn hình điện thoại.
Nếu Rosen nhìn không nhầm, hình ảnh vừa rồi là một bàn tay.Bàn tay nhỏ nhắn, trắng noãn, những ngón tay thon dài, đẹp không tì vết. Chắc chắn, đó là bàn tay của thiếu nữ.
Rosen kinh hãi, thiếu nữ, bên cạnh Dạ thiếu có phụ nữ sao.Một người nổi tiếng cấm dục, lãnh huyết vô tình, không biết thương hương tiếc ngọc, vậy mà,lại có...
Rosen có chút tò mò, nếu tin động trời này truyền ra, không biết hậu quả sẽ khủng khiếp tới mức nào.
Đầu dây bên kia, Dạ Thiên vô cùng khó chịu, anh nhìn qua màn hình điện thoại. Rosen, ông ta làm gì vậy, từ nãy đến giờ mỗi hành động đều vô cùng kì lạ,lúc nào cũng thất thần suy nghĩ, không thể chuyên tâm.
Giọng Dạ Thiên trầm xuống, thập phần lạnh lùng, mang theo hàn ý sâu sắc.
“ Rosen, có phải ông lớn tuổi rồi nên quên cả cung cách làm việc rồi không?”
Câu hỏi nhàn nhạt vang lên nhưng hàn ý xuyên qua màn hình điện thoại,lạnh lùng kéo ông trở về thực tại.
Dạ thiếu cao cao tại thượng nhà ông giận rồi.
Ahhhh
“ Dạ...thiếu...., tôi không dám.”
“ Vậy sao?”
Dạ Thiên lạnh nhạt.
“ Xin lỗi ngài, tôi sẽ lui về chịu phạt.”
“ Không cần, nấu cơm.”
“ Vâng, đa tạ Dạ thiếu.”
Rosen thở dài, sợ chết ông rồi.
“Trước hết, ngài nên.....“.Rosen lấy bình tĩnh, trấn an bản thân, cất giọng đều đều chuyên nghiệp hướng dẫn Dạ Thiên nấu cơm rang trứng.”
Tuy nhiên, sự chú ý của ông toàn bộ đều đặt lên màn hình điện thoại. Rosen tò mò, người phụ nữ bên cạnh Dạ thiếu chắc chắn là người khuynh quốc khuynh thành, ưu nhã khí khái, xinh đẹp tuyệt trần, là tiểu thư của một đại gia tộc danh giá nào đó.
Nhưng, Rosen thất vọng, cả quá trình, hình ảnh kia không hề xuất hiện lần nữa, cho đến khi cuộc gọi kết thúc, ông mới thở phào nhẹ nhõm.Hình ảnh cuối cùng, Rosen cung kính cúi người chào Dạ Thiên.
Sợ hãi, thật là nguy hiểm, suýt chút nữa ông tự hại chết mình rồi.
Rosen vừa dứt một hơi, ông đã vội vàng chạy vào phòng làm việc, nhanh chóng tìm đồ dùng cần thiết.
Rosen chắc chắn, ông đã nhìn thấy bàn tay thiếu nữ. Nhưng, tin này vô cùng quan trọng, ông cần kiểm tra lại lần nữa.
Sau một hồi tìm tòi, gắn đủ các thiết bị vào điện thoại, Rosen mới tìm lại đoạn video chat với Dạ Thiên khi nãy.
Ông cẩn thận tua lại từng giây, hồi hộp quan sát,cả khuôn mặt đều thấm một lớp nước mỏng nhưng đôi mắt vẫn chăm chú theo dõi màn hình di động.
Thấy rồi, tim Rosen nảy lên một nhịp.
Bàn tay, quả thật có.
Rosen tua đi tua lại đoạn video, tỉ mỉ xem lại.
Khi chứng thực thông tin vừa nãy, Rosen hoàn toàn cứng người. Bên cạnh Dạ thiếu thật sự có phụ nữ.
Tin tức động trời này không biết Rosen nên buồn hay nên vui nữa.Ông thầm cầu nguyện cho số phận tương lai.
Hi vọng tổng tài phu nhân sẽ không làm khó ông.
***
Sau một hồi vất vả nấu cơm sáng, Dạ Thiên dọn dẹp mang lên bàn, rồi gọi cô tới.