Không những thế, tổng tài băng lãnh lại còn gọi cô gái trước mặt là bà xã.Từ khi nào, ngài ấy có vợ rồi. Lại còn gọi thân mật như vậy.
Vậy mà cô gái kia không hề để ý, nhất nhất chỉ thể hiện sự thờ ơ, lạnh lùng.Quan trọng,“tổng tài phu nhân “của họ có vẻ khó chịu, bất mãn, cô ấy không vui sao? Nếu là người khác,được anh gọi như vậy có lẽ sẽ mất ăn mất ngủ ba ngày quá.
Có lẽ sau này, căn nhà này sẽ đổi chủ a.
Họ tuyệt đối không thể đắc tội với cô gái này.
Mọi người ai ai cũng đồng tâm thầm nghĩ, không để ý đôi nam nữ vừa bước vào đại sảnh.
Trong đại sanh uy nghi, tráng lệ, vô cùng trang trọng, một thân ảnh thiếu nữ kinh tài tuyệt diễm, khí chất cao ngạo, lãnh đạm tuyệt tình như băng phong. Cô rất đẹp, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành khó có thể diễn tả hết. Phong quang rực rỡ như nữ vương thiên hạ, coi rẻ chúng sinh vạn vật.
Phía sau cô cũng là một trang nam tử tuyệt sắc. Ngũ quan tinh tế đến từng đường nét, đôi mắt sát khí, tà tà mị mị nhưng ngập tràn ôn nhu, sủng nịnh,toàn thân nhất nhất đều tỏa ra hơi thở cường đại khiến người ta kinh hãi. Anh thanh lãnh, mị huyết như mạn đà la đỏ rực, lãnh đạm, tuyệt tình như đóa anh túc.Biết rằng loài hoa ấy đẹp khuynh đảo thiên địa,nhưng một khi chạm tới sẽ vạn kiếp bất phục tuy vậy, vẫn không tự chủ mà tiến tới, dùng tính mạng để đổi lấy một nụ cười tuyệt diễm.
Hai người,một nam một nữ, mĩ lệ tôn quý, đẹp đến rung động lòng người. Anh và cô sinh ra định sẵn sẽ làm điên đảo chúng sinh.
Tất nhiên,điều đó không ngoại trừ những người có mặt trong đại sảnh. Từ lúc họ bước vào cửa, ánh mặt của những người này không tự chủ mà ngước lên ngắm nhìn. Mọi người đều kinh hãi, quả thực khí chất, uy áp của hai người trước mặt quá cường đại khiến những người xung quanh không thở nổi, khí huyết rối loạn, hô hấp không thông, ai nấy nều âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt không giấu nổi một tầng sương mỏng.
Không khí nhất thời ngưng đọng, yên lặng bất thường. May mắn thay, một người đàn ông trung niên bước vào, tư thái chậm rãi, thư thả. Ông chầm chậm cất tiếng phá vỡ bầu không khí đáng sợ trong đại sảnh:
“ Thiếu gia, phu nhân, ngài đã về. “
Người đàn ông cung kính, cánh tay đưa lên trước ngực tạo tư thế 45 độ tiêu chuẩn.
Dạ Thiên thấy ông, mày kiếm nhíu nhíu mới từ từ giãn ra.Quả thật, từ lúc bước vào, anh có chút khó chịu, người trong nhà cứ chằm chằm nhìn cô làm anh không thoải mái. “Tiểu Uyên là của anh”,vì vậy, anh không cho phép bất kì ai nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, cho dù là người của anh.
Dạ Thiên hơi ngước nhìn cô rồi khẽ gật đầu.Người đàn ông nọ tiếp tục lên tiếng.
“ Thiếu gia, phu nhân,ngài có gì dặn dò?”
“ Đưa thiếu phu nhân lên phòng trước, tôi sẽ đi chuẩn bị bữa trưa.”
“ D... D.... dạ”
“Không cần, tôi muốn đi dạo một chút.”
Quản gia trấn tĩnh, gật đầu nhẹ nhẹ:“ Vâng“.
Ông vội vàng nghiêng người làm tư thế mời nhưng vẫn chưa hết kinh ngạc. Nếu không nhầm có lẽ vừa nãy ông nghe thấy thiếu gia cao quý nhà ông nói đi chuẩn bị bữa trưa. Những chuyện này,thiếu gia có thể làm sao? Người quản gia nghĩ như vậy không khó hiểu. Trong giới thượng lưu, chuyện nấu ăn chỉ dành cho người làm, họ không bao giờ tự xuống phòng bếp hoặc động vào dụng cụ nấu.
Vậy mà thiếu gia nhà ông lại tự nguyện xuống bếp, không những vậy trông anh còn có vẻ rất vui, rất mãn nguyện.
Quyền lực của thiếu phu nhân... thật đáng sợ.