Nghe tiếng Lăng Quốc gọi, Lăng Cẩm thướt tha bước ra. Cô không còn bộ dạng nhếch nhác như lúc nãy, nhìn Lăng Cẩm bây giờ mới thực sự giống đại tiểu thư cao quý.
Lăng Cẩm mặc một bộ váy khiêu vũ rất gợi cảm màu hồng phấn, cổ áo rộng, chỉ có hai dây mỏng giữ thân áo, phía dưới, thân áo ôm sát vào thân khoe vòng ngực gợi cảm, phần eo nhỏ, có trang trí thêm dây lưng để tôn dáng. Phần váy dưới rất ngắn kiểu xoè, nhìn như miếng kẹo bông gòn. Lăng Cẩm đi một đôi giày dây cao cổ, phần thân được cố định bằng rất nhiều sợi dây màu vàng nhạt kéo dài lên tới tận đầu gối. Thân giày nhỏ, kiểu ôm chân rất đẹp. Nhìn Lăng Cẩm lúc này giống như thiên nga trắng, mềm mại, nhẹ nhàng khác hẳn với dáng vẻ quyến rũ lúc nãy.
Không thể phủ nhận, cô cũng là một mĩ nhân.
Lăng Cẩm vừa bước ra, tiếng nhạc vĩ cầm du dương cũng bắt đầu cất lên. Cô nhẹ nhàng cúi đầu, chân trái vòng nhẹ đằng sau, nghiêng người một góc tiêu chuẩn chào mọi người. Lực nghiêng rất nhẹ nhưng đủ khiến cổ áo nới lỏng, để lộ cảnh xuân nóng bỏng bên trong. Không biết trùng hợp hay cố ý, hướng nghiêng của Lăng Cẩm đối diện với Dạ Thiên, đương nhiên, anh cũng trực tiếp nhìn cô.
Thấy Lăng Cẩm hành động, Dạ Thiên chán ghét, anh cười, nụ cười không dịu dàng ôn nhu như mọi ngày mà nó chỉ có sự khinh thường, ghét bỏ và một chút âm u đáng sợ. Anh động sát tâm rồi.
Dạ Thiên cười, Lăng Cẩm cũng nhìn thấy. Cô vô cùng vui vẻ bởi lẽ Lăng Cẩm nghĩ Dạ Thiên bắt đầu có hứng thú với cô rồi. Vì vậy, động tác của Lăng Cẩm không khỏi uyển chuyển, mềm mại hơn vài phần.
Khi tiếng nhạc vĩ cầm cất cao, Lăng Cẩm bắt đầu khiêu vũ. Vì đây là một điệu múa đơn nên Lăng Cẩm chọn phong cách nhẹ nhàng, cô chọn bản” Thiên Nga giữa đêm” vừa sâu lắng vừa ấn tượng. Quả không uổng công mười mấy năm nay cô vất vả học khiêu vũ, từng động tác,từng cử chỉ đều vô cùng mềm mại, cơ thể Lăng Cẩm vốn dĩ đã rất nóng bỏng, lại được cô uyển chuyển điều khiển theo nhạc điệu càng lộ ra từng đường cong mị hoặc.
Dáng vẻ của Lăng Cẩm lúc khiểu vũ, Dạ Thiên không có hứng thú để xem, lúc bắt đầu, anh chỉ chăm chú thưởng thức âm nhạc, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
Một lát sau, Lăng Cẩm kết thúc bài múa, cô lại nhẹ nhàng nghiêng người cúi chào. Giọng nói thiếu nữ có phần nũng nịu, có phần hối lỗi nhưng nhiều hơn là sự mềm mại, ngọt ngào:
“ Đa tạ các vị đã thứ lỗi, điệu múa này coi như là quà tạ lễ a.”
“ Lăng tiểu thư quả là thiên kim lá ngọc cành vàng, tài hoa xuất chúng, đến một điệu múa đơn giản cũng có hồn như vậy.”- Một người đàn ông cao hứng nói.
“ Đa tạ.”- Cô không nhìn anh ta, ánh mắt hoa si vẫn hướng về Dạ Thiên, thấy anh không để ý, ánh mắt thất thần nhìn ra phía ban công, Lăng Cẩm chủ động mở lời
“ Dạ Thiếu, ngài thấy thế nào?”
Dạ Thiên đang nhìn Tử Uyên ngồi trên ghế, thấy Lăng Cẩm chủ động nói chuyện, anh khó chịu nhưng cũng chẳng muốn quản nhiều. Mọi người đang nhìn anh, đây toàn những kẻ có thân phận, không phải anh sợ nhưng anh cũng chẳng muốn bận tâm nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn nên giữ cho Lăng Quốc ít thể diện không cuối cùng ông ta lại chó cùng đứt giậu thì rất phiền phức
Điều anh muốn là nhanh chóng rời khỏi đây tới chỗ của Tiểu Uyên nhà anh.
Dạ Thiên trả lời qua loa
“ Có thể coi được.”
Lăng Cẩm nghe anh nói, cô rất vui vẻ, Dạ Thiếu nói như vậy có phải đang khen cô không? Mặt Lăng Cẩm đỏ bừng.