Quản lý vô cùng ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn An quản gia.Ông ta lắp bắp hỏi:
“Ngài nói tôi?“.
Ngoài dự tính, An quản gia chỉ hờ hững đáp:“Ừ“.
Lại một gáo nước lạnh nữa khiến quản lí phải rùng mình sợ hãi. Sợ hãi khí chất lạnh lẽo toát ra từ người đàn ông trước mặt, lo lắng phải chăng bản thân đã làm gì đắc tội với họ. Ông không dám tin và cũng không có đủ can đảm để tin.
“Tại sao? Tôi sai ở đâu?”
Ông ta vừa dứt lời thì có hai người vệ sĩ tiến lại gần ông, dùng vũ lực để áp chế ông ta. Một người đàn ông trung niên làm sao có thể so sánh với đặc công được huấn luyện đặc biệt. Vì vậy, không mất nhiều thời gian, hai vệ sĩ đã trói ông trong tư thế bẻ cua, dùng sức để kéo tên rắc rối này ra khỏi cửa hàng.
Chứng kiến một màn như vậy, ông quản lý trợn trừng mắt. Phần vì tức giận, phần vì lo sợ những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai gần. Trước lúc ra khỏi cửa hàng, dường như nhớ ra điều gì đó, một trong hai vệ sĩ ghé sát vào tai ông thì thầm:
“ Ông sai ở chỗ đắc tội với người không nên đắc tội. Tiểu thư của chúng tôi đâu dễ bắt nạt như vậy. Ông nên cảm ơn trời đất vì chỉ bị đuổi việc.”
Dứt lời, họ ra tay không thương tiếc, thẳng tay ném quản lý ra khỏi cửa.
Uỳnh....bộp....
Tiếng động của đồ vật rơi xuống đất lớn đến nỗi mọi người bên ngoài đều nghe thấy, quay đầu nhìn ông ta với ánh mắt đầy khó hiểu
Nhưng quản lý mặc kệ bởi lẽ trong giây phút này đây, ông đang chú ý đến bóng hình một thiếu nữ trong cửa hàng. Truyện chính ở == TRUM TRUYEN. C O M ==
Nắng hạ vàng óng, chiếu xuyên qua những khung cửa kính được chế tác tỉ mỉ rọi lên người thiếu nữ tuyệt sắc. Dưới nắng, ngũ quan tinh tế, xinh đẹp càng trở nên rực rỡ. Đôi mắt sáng trong, long lanh, sinh cơ mãnh liệt. Đôi mày lá liễu cong cong thập phần tuyệt sắc. Mái tóc dài được chăm chút cẩn thận, một vài sợi tóc mai rũ xuống trên gò má ửng hồng như trái đào chín mọng. Khuôn mặt nhỏ dưới nắng nhưng vẫn phủ một tầng sương mỏng, mang theo nét lạnh lùng, khí chất cao quý khó gần bẩm sinh, cao ngạo tại thượng, bễ nghễ thiên hạ. Nhìn cô đẹp như tiên thiên trong tranh bước ra mê hoặc lòng người. Người con gái này đã định sẵn số kiếp hoa đào khiến nhiều trang nam tử phải si mê, phải đau lòng vì nàng.
Càng quan sát, càng để ý, người quản lý nọ lại càng cảm thấy sợ hãi. Ông trách mình có mắt mà không thấy thái sơn, một đại thế lực cường đại như vậy, một cái động tay là xoay chuyển cả một vùng trời. Tại sao ông lại không nhận ra? Ông rùng mình. Xong rồi, xong thật rồi.
Nhiều chuyện xảy ra trước mắt, mọi người từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, ai cũng tròn mắt khó tin. Dạ Thiên nhìn Tử Uyên nhưng lần này không mang theo sự dò xét mà là nét cười nhạt cùng sự sủng nịnh vô hình mà ít người có thể nhận ra.
Không ai dám lên tiếng, không khí càng trở nên ngột ngạt.
Lần này chính Lăng Lẩm cũng không dám tiến lên một bước sợ làm phật ý người đàn ông nọ. Cô ta chỉ đứng đó, nở nụ cười công nghiệp đầy tiêu chuẩn để che đi nét khó chịu ban đầu.
“Các người cũng không cần đi làm nữa.” - An quản gia dặn dò.
Nói rồi, ông xoay người bước đi, cử chỉ tạo nhã, dứt khoát, gọn gàng. Trước khi đi còn nghiêng về phía Tử Uyên, hơi hơi cúi đầu. Đó là tiếng chào tạm biệt không lời của ông dành cho cô.