Dạ Thiên nhìn hai người, chỉ một viên đá, phản ứng mãnh liệt vậy.
Tử Uyên cũng có chút tò mò, từ đầu, cô cũng đánh giá Hạ Trạch là người có bản lĩnh, rất bình tĩnh, âm trầm. Nhưng thái độ này của ông thì sao? Cô tò mò muốn biết, thứ Dạ Thiên cầm trên tay, là trân bảo quý giá đến mức nào?
“ Là....là đá thạch anh vô sắc.”
Oanh...
Mọi người xung quanh lập tức kinh hãi, vô sắc, chắc chắn hai đại lão gia nhìn lầm rồi. Vô sắc chỉ có trong truyền thuyết, chắc chắn không tồn tại.
Nhưng khi Dạ Thiên quay người lại, mọi người xung quanh đều câm nín, họ không biết hiện tại phải nói gì.
Một trân bảo tưởng chừng như không hề tồn tại nhưng đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt họ. Hung hăng đánh vào trái tim nhỏ bé của họ. Trân bảo này rốt cuộc là trân quý đến mức nào đây?
Không sai, mọi người cường đại viên thạch anh trên tay Dạ Thiên cũng không phải chuyện khó hiểu. Viên đá không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, có hình lục giác rất rõ. Mặt đá rất sáng, vừa thanh khiết vừa mĩ lệ, chính giữa viên thạch anh có một khoảng không rất rộng, đó cũng là điểm trân quý nhất của thạch anh vô sắc. Nếu nhìn kĩ, chắc chắn sẽ thấy tâm của đá thạch anh là một hình cầu nhỏ, xung quanh có vô số những tiểu cầu đủ màu sắc. Đặc biệt, thạch anh vô sắc còn có một đặc điểm mà không loại đá nào có thể có được: ảo giác. Không sai, thạch anh vô sắc có thể gây ra ảo giác, cảm giác rất mạnh. Tuy nhiên, nó đã tạo ra thế mạnh của loại đá này. Trung tâm thạch anh là một dải ngân hà sâu rộng, sâu tới mức không nhìn thầy điểm dừng nhưng nhìn từ bên ngoài, có thể cảm nhận rõ ràng dải ngân hà ấy đang chuyển động, chuyển động xung quanh tâm đá theo một quỹ đạo đã định. Một giây biến mất, một khắc xuất hiện, kì kì ảo ảo lại hão huyền như mộng. Một viên đá nhỏ nhưng đủ để thanh hồn đoạt phách người nhìn.
Không qua mài dũa nhưng có sắc đẹp rung động lòng người, có phần thanh cao nhưng không che hết cảm giác tôn quý, lãnh lệ. Một viên đá nhỏ nhưng đủ khiến vạn vật xoay chuyển, lòng người rung động, vừa nhìn đã có cảm giác mĩ lệ áp bách, một vạn cảnh vật tuyệt sắc cũng không bằng một lần viên đá toả sáng.
Chưa một viên đá nào lại có cảm giác ảo huyền như vậy.
Viên đá của Dạ Thiên, kì thực cũng khiến Tử Uyên kinh ngạc không ít, từ đầu tới giờ, cô chưa từng nghĩ anh sẽ tìm được cực phẩm trong cực phẩm như vậy. Nhưng cảm xúc ấy trôi qua rất nhanh, toàn bộ diễn là trong một giây đồng hồ. Chỉ một giây thôi nhưng cũng đủ khiến cho tâm trạng cô biến đổi không ngừng.
“ Tiểu Uyên, tặng em.”- Cô vừa suy nghĩ, anh đã lợi dụng thời cơ tới gần, yêu chiều, sủng nịnh.
“ Hửm?”
“ Tặng em.”
“ Tôi?”
“ Còn ai sao?”
“ Đa tạ, tôi không nhận đâu.”
“ Tại sao?”
“ Tại sao lại tặng quà cho tôi.”
Dạ Thiên có chút buồn cười, cô là bà xã của anh, tại sao anh lại không được tặng quà cho cô? Lạ lắm sao, có lẽ, từ giờ về sau, anh phải chăm chỉ tặng quà cho cô mới được?
“ Quà chúc mừng tân hôn.”- Dạ Thiên đùa giỡn, anh ghé sát môi lại vành tai của cô. Âm thầm nói nhỏ. Giọng nói đàn ông tràn đầy từ tính, lại mê hoặc, tà mị. Hơi thở mát lạnh, thoang thoảng hương bạc hà thanh mát phả lên vành tai của cô. Tử Uyên đỏ mặt, da mặt cô rất mỏng, lại vừa trắng vừa mịn, bị anh trêu chọc một lát đã khiến hai má đỏ hồng tạo thành một khoảng rất bắt mắt, vành tai vừa nóng lại vừa đỏ.
Mọi người còn đang nhìn cô đó.
Tử Uyên giận, cô động tay khẽ nhéo vào bên hông của anh. Nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thiệt, cô nhất thời quên mất yêu nghiệt này có thân hình rất hoàn mĩ. Cơ bụng vừa sâu lại chắc khoẻ, tay cô vừa dùng lực đã bị thương.
Thấy bà xã tức giận, Dạ Thiên lại càng vui vẻ, anh khẽ ngậm vành tai nóng hổi của cô rồi mới buông ra. Khuôn mặt ngây thơ vô tội không biến sắc.