Con bài ẩn cuối cùng cũng lật tẩy, Lộng Ảnh càng lúc càng quyết liệt hơn.
“ Chết đi.”
Ánh mắt băng lãnh nhìn cô gái trước mặt, lạnh lùng vô cảm. Lưỡi dao vốn đã cầm sẵn trên tay, Lộng Ảnh nhìn Tử Uyên, cô cười nhàn nhạt. Bàn tay vung lên, nhân cơ hội Tử Uyên không chú ý mà phóng tới. Dưới ánh lửa, lưỡi dao kim loại phản quang, hắt một luồng ánh sáng mơ hồ vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Tử Uyên.
Phập
Huyết tươi tuôn ra, nhuộm đỏ một góc áo.
Tử Uyên thập phần đau đớn, khuôn mặt trắng bệch cúi xuống nhìn vết thương đang âm ỉ trên bả vai trái. Cô dùng chút sức lực còn lại tách khỏi Lộng Ảnh. Vết thương có vẻ nghiêm trọng nhưng may mắn tính phòng bị của cô rất lớn nên tránh được khỏi những vị trí hiểm. Nếu không, lưỡi dao chạm vào động mạch hay tim thì chắc chắn sẽ mất mạng. Tuy nhiên, nó cũng khiến cô phải chật vật một phen.
Tử Uyên dần dần mất sức, bàn tay trắng nõn đặt lên miệng vết thương, ghì thật chặt nhưng máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra.
“ Đáng chết, không thể tiếp tục trụ lâu, bất quá, chỉ đủ mười lăm phút.”- Tử Uyên cắn chặt răng, cô cố hết sức ngăn không cho bản thân phát ra dù chỉ một tiếng. Khí huyết dần mơ hồ, trên trán sớm đã phủ một tầng sương dày đặc, chỉ riêng đôi môi còn ửng đỏ màu máu do tác động ngoại lực.
Nước tiếp theo, chỉ có thể là chạy. Xin hãy đọc truyện tại ~ T R U M t r u y e n .N ET ~
Sở dĩ cô tới đây là do miếng ngọc trên tay Nam Cung Sự. Đại sảnh Nam Uyển là trung tâm của nội trạch, cất giữ nhiều bảo vật quý hiếm. Chúng không cho nổ đại sảnh có nghĩa là đang chờ cô tới, nhưng tại sao chúng chắc chắn rằng cô sẽ tự chui đầu vào hang cọp. Đơn giản vì có tín vật này. Ban đầu, chỉ là cô suy diễn, chưa hề có động thái chắc chắn tuyệt đối. Nhưng, Tử Uyên không thể không làm liều một phen. Phải biết miếng ngọc nhỏ đấy quan trọng như thế nào, ngộ nhỡ rơi vào tay tên tiểu nhân Nam Cung Sự, để hắn tùy ý điều động thế lực Nam Cung gia, chắc chắn sẽ xảy ra một trận biến động lớn, gây ra mưa máu gió tanh vì tranh giành quyền lực.
Nhưng lần này, đành để ông ta đắc ý một lúc, ngọc có thể lấy lại còn mạng người thì không. Trước mắt cứ bảo toàn tính mạng trước, cô thật không tin, bản thân không có cách lấy lại đồ đã mất.
“ Hèn hạ.”
“ Chỉ cần có thể thắng, cách gì ta cũng sẽ thử.”- Lộng Ảnh đầy cố chấp.
“.....”- Đối với người như vậy, cô cũng cạn lời. Bây giờ có nói gì cũng đừng mong cô ta động lòng trắc ẩn mà thả cô ra.
Trước mắt thì rắc rối rồi, một con mãnh hổ đang săn mồi và một đám chó săn.
Khoan đã
Bên ngoài, có người.
Đang phân vân tìm cách đối phó, đột nhiên, Tử Uyên nhìn thấy có bóng người ngoài cửa. Rất tốt, không phải một người, mà là nhiều. Họ đang âm thầm phân phối vị trí mai phục.
Tử Uyên lãnh ý nhàn nhạt, người của cô tới rồi!
Không sai
Là tín hiệu của Hắc Long.
Người bên ngoài nhìn vào, xuyên qua lớp giấy kính mỏng, lợi dụng ánh sáng in một cái bóng mờ nhạt lên cửa. Bóng đen không ngừng chuyển động, trao đổi ngôn ngữ bằng hình thể trên cửa gỗ. Mặc dù có chút khó nhìn nhưng ít nhiều Tử Uyên cũng hiểu. Tốt thôi, hành động tiếp theo, nhờ họ tiếp ứng là được.
Tử Uyên thu lại tầm mắt, âm trầm nhìn vào lối ra đang dùng một thanh gỗ lớn để chặn lại. Rồi ánh mắt của cô lại bị lưỡi dao trên tay Lộng Ảnh thu hút.
Không thành vấn đề.
Tử Uyên xé một góc áo, cố gắng băng bó vết thương trên bả vai thật chặt. Không cần lâu, chỉ cần năm phút là ổn.