“ Sáng mai?”- Không phải cô rất nóng lòng sao, không phải xuất phát giữa đêm à?
Tử Uyên nhìn anh đầy khó hiểu, muốn cô đi luôn hả?
“....Không bình thường, không bình thường, theo tính cách của cô trước đây chỉ hận không thể đá văng cánh cửa kia mà chạy theo. Rốt cuộc là sao, lão đại à, anh em với nhau cả, cô đừng úp mở vậy nữa.”
“ Đi, đi chuẩn bị quà.”
“ Quà? Quà gì, cho tôi à?”- Sở Điềm thoáng chốc liền trở nên hớn hở, phải nói một mặt trẻ con này của anh...rất đáng yêu.
“ Đừng hòng, quà tạ lễ.”- Tử Uyên liếc xéo anh một cái, ngón tay lập tức quay trở lại màn hình iPad, loay hoay một lúc.
“ Tìm nó.”- Cô giơ iPad trên tay, cẩn thận đưa Sở Điềm nhìn thật kĩ, khoé môi không tự chủ nở một nụ cười ma mị.
Màn hình iPad hiện lên một đứa trẻ. Thằng nhóc rất đáng yêu, da trắng nõn, mắt to ngập nước, đôi má trái đào ửng hồng, mị hoặc người khác muốn cắn một miếng, hết lòng cưng nựng.
“ Thằng nhóc này là...?”
“ Cố Bắc, con trai của Cố Thành.”- Tử Uyên cười cười, rõ ràng, cô nhấn mạnh hai từ “con trai”
“ Con trai? Cố gia chỉ có một đứa con gái, làm sao có...”- Con trai...Ah...Sở Điềm chợt hiểu ý, thì ra, là đứa con bên ngoài của Cố Thành. Chậc chậc, lão già này, lớn tuổi rồi mà chưa biết an phận, thằng nhóc nhỏ vậy, chắc chắn mới được một hai tuổi.
“ Đi đi.”
“ Vâng.”- Sở Điềm nhìn lại, ghi nhớ rõ hình dáng bên ngoài của cậu bé rồi tức tốc rời khỏi, không lãng phí một giây.
_______
Vù...vù...vù....
Ngoài bến cảng X
Không khí rất náo nhiệt a
Bao la không gian biển phía trước, ghé sát tại bến cảng, vô số tàu thuyền xếp thành hàng dài, kéo tận xuống phía bãi đằng xa. Một đội quân hùng hậu sớm đã tập trung tại đó, nghiêm trang chờ đợi. Đồng phục màu hắc ngọc, súng trường chỉnh tề đeo trên vai, hành trang gọn gàng sau lưng. Chú ý nhất phải nhắc tới ký hiệu đặc thù trước ngực thêu bằng chỉ vàng bắt mắt, hình dáng long tộc mạnh mẽ uy nghiêm, sinh động, lộng lẫy, khí chất linh thú tôn quý cơ hồ phảng phất.
Trên bầu trời rộng lớn, hai chiếc trực thăng cơ động đang tiên phong dò đường. Chúng bay qua các khu vực xung quanh một hồi rồi chao đảo phía trên, chỉ chờ đợi lệnh xuất phát.
“ Nghiêm....”
Thủ lĩnh hô vang một tiếng, tất cả mọi người đồng loạt cúi chào, nghiêng mình một góc 90 độ thể hiện sự tôn trọng.
Giữa hàng người đông đúc, một thân hắc y xuất hiện. Thiếu nữ để tóc dài, tùy ý cột lại sau lưng. Gương mặt khuynh thành đẹp tựa tiên thiên, vừa hư vừa thực, ngũ quan tinh tú như hoạ khiến lòng người một phen náo loạn. Từng bước, từng bước, nhẹ nhàng như gió nhưng đầy lực, dịu dàng lại mãnh mẽ, cốt khí ắt trong xương tủy, ẩn ẩn khí tức cường đại.
Phía sau, Sở Điềm tùy thân hộ giá, bảo hộ theo sát không rời nửa bước. Anh đi theo cô, dìu cô lên tàu.
Người quan trọng cuối cùng cũng đã tới, mọi công việc chuẩn bị coi như hoàn tất, cuối cùng, vẫn là lên đường, chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi Tử Uyên yên vị trên khoang tàu lớn, mọi người cũng rút dần vào những tàu bảo hộ phía sau, đa phần, đều sử dụng tàu chiến của hạm đội tiên phong. Tàu chiến bọc thép, khoang tàu rộng lại còn có kho chứa vũ khí, là bảo bối quan trọng hỗ trợ quá trình chiến đấu.
“ Lão đại, những người này sẽ lần lượt tiến vào đảo, tàu phía bên trái đột nhập ban ngày từ cảng ngầm, các tàu còn lại đi vào ban đêm. Trên trực thăng sẽ có bác sĩ túc trực đề phòng vết thương của cô bị nứt.”
“ Ừm, để một thuyền vào trước thám thính tình hình.”
“ Lão đại, anh coi thường tôi quá rồi đó, thám tử sớm đã trà trộn vào, phía bên đó tình hình rất rối, là xung đột giữa Cố gia với một bang nhỏ phía Tây Bắc, có lẽ là vì lợi ích cá nhân, thế lực phía sau không hề nhúng tay vào, cơ hồ để ông ta tự xử lý.”
“ Nói rõ hơn đi.”