(*) Bên Trung Quốc, khi một người ghen thường được gọi là ăn giấm hoặc bình giấm, mà giấm có vị chua nên mới có câu này.
Edit: A Tang
Beta: TH
Không biết là do giường của Trình Như Ca quá thoải mái hay do hôm qua đánh bóng quá mệt mà sáng nay Thẩm Ý Nùng suýt thì đến muộn. Khi cô chạy đến đoàn làm phim, Hứa Giáng và An Ấu Lê đang cãi nhau. Không, nên nói là đang “giao lưu” như thường lệ.
“Màu son hôm nay của cô không đẹp lắm, quá lòe loẹt, bảo chuyên viên trang điểm đổi màu khác đi.” Hai người vừa trang điểm xong, ngồi song song cạnh nhau.
Lớp trang điểm của Hứa Giáng tương đối đơn giản. Chuyên gia trang điểm đã hoàn thành công việc đang thu dọn dụng cụ. An Ấu Lê vừa đánh xong son môi.
Hứa Giáng nhìn nhìn cô ấy, không nhịn được nói.
An Ấu Lê chưa kịp nói gì, chuyên viên vừa trang điểm cho cô ấy đã không vui, uyển chuyển giải thích.
“Đây là màu son thu hút phái mạnh hot nhất hiện nay, rất thích hợp với cảnh diễn hôm nay của Ấu Lê.”
Hôm nay sẽ quay một cảnh hôn. Tất nhiên, lớp trang điểm của An Ấu Lê phải sáng hơn một chút. Đặc biệt là phần quay cận cảnh, màu son phải đẹp.
Màu son thu hút phái nam này được các chuyên gia trang điểm đặc biệt lựa chọn làm cho đôi môi của An Ấu Lê căng mọng, hồng hào, sáng bóng. Chỉ là nó khiến cho cô ấy xinh đẹp, rực rỡ hơn nhiều so với trước đây nên Hứa Giáng nhìn không quen.
Anh ta nghe xong không nhịn được lầm bầm: “Tên gì mà kỳ quái, gì mà “màu son thu hút phái mạnh” phải là “màu son dọa người” mới đúng“.
Chuyên gia trang điểm: “...”
Anh ta bất lực phỉ nhổ, âm thầm trợn mắt, không còn gì để nói. Từ trong gương, An Ấu Lê lườm Hứa Giáng một cái.
“Anh có biết tại sao nó được gọi là “màu son thu hút phái mạnh” không?” Cô chậm rãi nói, giọng dịu dàng khiến Hứa Giáng buông lỏng cảnh giác, không suy nghĩ nói.
“Chiêu trò marketing, tuyên truyền sai lệch.” Sau khi trả lời, Hứa Giáng bổ sung thêm một câu.
“Thật ra, tôi không nghĩ màu này có thể chiếm được tình cảm của đàn ông.”
“Giống như tôi, tôi không thể thưởng thức nổi cái gọi là “màu son thu hút phái mạnh” này.”
“Thật sao?” An Ấu Lê nói một cách thờ ơ, để chuyên gia trang điểm cẩn thận hoàn thành việc trang điểm cho môi của mình rồi quay lại, đột nhiên tiến đến Hứa Giáng.
Cô dùng ánh mắt mập mờ nhìn thẳng vào mắt Hứa Giáng.
“Nhưng đợi tôi dùng đôi môi với màu son này hôn anh, anh nhìn nó thật sự không rung động sao?”
Ánh mắt của Hứa Giáng dán trên môi cô ấy, màu son lòe loẹt ban nãy lập tức biến thành màu sắc rực rỡ mê người, khiến người ta nghĩ đến một số cảnh tượng.
Tai Hứa Giáng nóng bừng, đột nhiên lùi lại.
“Cô, cô, cô, đừng dựa gần vào tôi như thế!”
“Còn nữa! Quay phim thì quay phim, sao còn nói mấy lời mập mờ như vậy!”
“Tại sao lại không nghiêm túc như vậy!!!” Hứa Giáng ấp úng nửa ngày, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nghiêm nghị quở trách để kết thúc sự bối rối của mình. Nói xong, lại có chút sợ sệt, cẩn thận nhìn chằm chằm vào An Ấu Lê. Sợ cô còn như vậy: “Nói những lời khiến người khác sợ hãi“.
Hình như anh ta đang đỏ mặt hoảng loạn, những giọt mồ hôi mơ hồ xuất hiện trên trán. An Ấu Lê tốt bụng tha cho anh ta, ung dung nhìn gương chỉnh tóc, xin lỗi qua loa lấy lệ.
“Ồ, tôi xin lỗi vì đã xúc phạm anh.”
“Không sao, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô!” Hứa Giáng miễn cưỡng lịch sự, cộc cằn nói một câu.
“Lần sau đừng như thế là được rồi!”
“Phì.” An Ấu Lê không nhịn được bật cười. Thẩm Ý Nùng cũng không giữ được đôi vai run rẩy, bị chuyên gia trang điểm ấn nhẹ nhắc nhở, đừng làm hỏng lớp trang điểm mắt.
Việc quay phim ngày hôm nay quả nhiên không hoàn thành. Hứa Giáng bị kẹt ở cảnh hôn không thể quay xong. Sau nhiều lần hô cắt, cuối cùng, đạo diễn không nhịn được cầm loa hét lên. Giọng gần như vang khắp mọi ngóc ngách của đoàn làm phim.
“Hứa Giáng, có vấn đề gì với cậu vậy! Cũng không phải chưa từng quay cảnh hôn, sao hôm nay lại như gà mờ tay chân cứng đơ thế! Tranh thủ thời gian đi xuống luyện tập đi!”
Hứa Giáng như nghe thấy sét đánh giữa trời quang. Khuôn mặt xám xịt mất hết sức sống, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Cụ thể luyện tập như thế nào thì Thẩm Ý Nùng không rõ. Cô chỉ nhìn thấy An Ấu Lê kéo Hứa Giáng đến một góc tối không người, sau đó bên trong truyền ra vài tiếng sột soạt. Không lâu sau, hai người đi ra ngoài. Phần son vừa được thoa cẩn thận trên môi An Ấu Lê giờ đã lem hết ra ngoài, còn dính trên khóe miệng Hứa Giáng.
Lần tiếp theo chỉ quay một lần đã qua. Hai người họ giống như đã hôn nhau rất nhiều lần, thành thạo, tự nhiên. Họ dễ dàng diễn ra kiểu ngọt ngào, đơn thuần, ngây ngô mà đạo diễn muốn.
Sau đó, cả một buổi chiều tai Hứa Giáng đều hồng hồng. Cả quá trình anh ta đều không dám nhìn thẳng An Ấu Lê, như con gà con run rẩy vì quá sợ hãi.
Đoàn làm phim rất bận rộn. Trình Như Ca thỉnh thoảng tranh thủ thời gian đến đón cô đi ăn tối, còn phải là một buổi tối đúng lúc Thẩm ý Nùng không có cảnh diễn.
Hai người gặp mặt, lúc ăn cơm, Thẩm Ý Nùng xem chuyện buổi chiều như một câu chuyện cười mà kể cho Trình Như Ca nghe. Động tác tay của anh bỗng dừng lại, gương mặt chợt kinh ngạc.
“Cậu ta và An Ấu Lê...”
“Có lẽ là yêu nhau lắm cắn nhau đau?” Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói ra một vài từ. Trình Như Ca mím môi, đặt dao nĩa xuống.
“Anh luôn nghĩ rằng cậu ta thích em.”
“...” Thẩm Ý Nùng không cầm chắc cái nĩa trong tay, suýt thì làm rơi xuống bàn
“Em luôn ở cùng một chỗ với cậu ta, rất thân thiết.” Trình Như Ca giải thích, “Hơn nữa những lúc ấy em rất năng động, sôi nổi không giống như khi ở cùng anh.”
“... Đó là bởi vì cậu ta luôn có thể kích động cảm xúc và sự tức giận của em một cách chính xác.” Cô chán nản, giọng nói lí nhí như không có sức lực, trong lòng dâng lên cảm giác không tin nổi.
“Em hoàn toàn không nghĩ đến...” Ánh mắt phức tạp của cô chăm chú nhìn anh.
“Anh sẽ có ý nghĩ như vậy.”
“Như thế có chút không giống anh.”
“Trong mắt em anh là người như thế nào?”
“Có lẽ là hơi thờ ơ lạnh nhạt một chút, sẽ không quan tâm đến những điều này.”
“Anh cũng không ngờ rằng có một ngày mình quan tâm đến những điều này.” Trình Như Ca lại cầm dao và nĩa lên, sắc mặt hờ hững cắt miếng bít tết trong đĩa.
“...” Thẩm Ý Nùng im lặng một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, không thể không nói.
“Cho nên những hành động trước đây của anh, cũng là vì Hứa Giáng?”
Anh ngước mắt lên “Vốn dĩ anh muốn chậm lại một chút.”
“Hả?”
“Sau đó anh hơi tức giận.”
“...?”
“Luôn nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ.” Trình Như Ca nghĩ đến điều gì đó, tâm trạng trùng xuống, không hài lòng nhấn mạnh một câu.
“Em còn đưa cho cậu ta vé anh đưa cho em, đó là đồ anh cho em đó.”
“Nhưng có hai vé, một mình em cũng không thể dùng cả hai!” Thẩm Ý Nùng không còn lời nào giải thích.
“Em có thể cho những người bạn nữ khác, hoặc những người bạn khác.”
“Nhưng đúng lúc em đang cùng cậu ấy quay phim. Bọn em chỉ là những người bạn bình thường, sao phải bỏ gần tìm xa chứ? Hơn nữa em không có người bạn nào nổi tiếng hơn cậu ấy.”
“... Như vậy đi ra ngoài cũng có chút kiêu ngạo hơn.” Mặt Thẩm Ý Nùng không có biểu cảm gì nói.
“Anh còn nổi tiếng hơn cậu ta.” Trình Như Ca nhấn mạnh một lần nữa.
“Em biết, vì vậy em mới không thể đi thảm đỏ cùng anh.”
“Lần sau anh sẽ đi với em!” Trình Như Ca thở gấp, không nghĩ ngợi gì. Giọng nói của Thẩm Ý Nùng chợt ngừng lại, không hiểu nổi nhìn anh.
Trình Như Ca mím môi và đón nhận ánh mắt của cô.
“Thầy Trình, anh thật là chua quá đi!” Một lúc sau, Thẩm Ý Nùng nói một câu, vẻ mặt thâm sâu khó đoán.
Ngược lại, Trình Như Ca rất bình tĩnh, thả lỏng vai và nhìn cô nhẹ gật đầu.
“Đúng vậy, anh rất hẹp hòi.”
“Vì vậy, em phải đối xử với anh tốt hơn.”
“Đừng khiến anh lúc nào cũng tức giận nữa.”
Vì những lời cuối cùng của Trình Như Ca mà khi trở về Thẩm Ý Nùng đã nghiêm khắc kiểm điểm bản thân rất lâu Cảm thấy bản thân tội ác tày trời khiến anh chịu nhiều thua thiệt.
Cô rõ ràng không làm gì cả nhưng dường như cô ấy bị choáng ngợp bởi cảm giác tội lỗi trong lòng. Thẩm Ý Nùng nghĩ mãi không ra, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là do những cảm xúc Trình Như Ca không che giấu lộ ra ngoài.
Bên trong không thể hiểu được... Còn xen lẫn cả chút tủi thân.
Sự tủi thân ngay lập tức đánh vào Thẩm Ý Nùng. Sao cô có thể khiến anh cảm thấy tủi thân.
Không thể nào.
Vài ngày sau, khi Trình Như Ca về nhà, anh ta đột nhiên nhận được một loạt chuyển phát nhanh không rõ lai lịch. Anh thấy rất kỳ lạ, vẻ mặt Chu Mẫn đầy nghi ngờ.
“Không phải là antifan gửi đấy chứ? Có thể lấy được địa chỉ nhà cậu, năng lực nghiệp vụ cũng thật là giỏi.”
“... Tôi có antifan à?” Trình Như Ca quay đầu hoang mang hỏi. Chu Mẫn gật đầu khẳng định.
“Vẫn còn 1, 2 người. Lần trước còn bị tôi bắt gặp đang nói xấu cậu trong “Super topic” [2].”
“Super topic là gì?”
[2] Siêu chủ đề/Super topic: Thường được viết dưới dạng “#nội dung#”, là nội dung được quan tâm, thảo luận trên Sina Weibo. Khác với chủ đề thường ở chỗ có máy chủ lưu giữ riêng, tập hợp những chủ đề liên quan để mọi người cùng thảo luận. Ngày nay, siêu chủ đề thường liên quan đến người nổi tiếng, tăng cường sự tương tác giữa người nổi tiếng và fan hâm mộ.
“...” Trong lòng Chu Mẫn chán nản, vẫy tay, đầy mệt mỏi đáp: “Không quan trọng. Đúng rồi, chỗ hàng chuyển phát nhanh này nếu không dùng đến thì tôi mang vứt giúp cậu. Nhỡ đâu có đồ gì không tốt... “
“Ừ, cậu giúp tôi bóc ra đi.” Trình Như Ca nghĩ nghĩ rồi nói: “Đồ tốt thì nói với tôi không thì cậu tự xử lý.”
Chu Mẫn: “...”
“Nếu đó là một quả bom thì sao?”
Trình Như Ca một lời khó nói, đồng tình nhìn anh ta.
“Vậy không ai trong chúng ta có thể trốn thoát đâu.”
Nói xong, anh lên lầu đi tắm. Chu Mẫn đau đầu nhìn đống đồ trước mắt, chấp nhận số phận chuẩn bị ôm ra vườn hoa nhỏ bên ngoài tự mình bóc ra phó mặc cuộc đời.
Câu nói kia rất đúng, nếu như là một quả bom, ít nhất còn một người sống sót.
Khi Chu Mẫn vừa đi thì Trình Như Ca nhận được tin nhắn của Thẩm Ý Nùng. Áo sơ mi mới cởi một nửa không kịp cài lại cúc anh đã khoác thêm áo ngoài.
“Chu Mẫn...” Trình Như Ca gọi tên anh ta nhưng đáng tiếc phòng khách chật chội khi nãy bây giờ trống rỗng không một bóng người. Đống đồ chuyển phát nhanh và Chu Mẫn đều biến mất.
Trình Như Ca gấp đến đỏ mắt, vừa cầm điện thoại gọi cho anh ta vừa bấm thang máy. Khi anh định đi đến bãi đỗ xe ngầm thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra từ vườn hoa cùng với tiếng Chu Mẫn đang gọi mình.
“Tôi ở đây, cậu tìm tôi làm gì...”
Anh thở phào nhẹ nhõm, chiếc điện thoại từ từ trượt khỏi tai, định đi đến đó.
“Như Ca, cậu mau đến đây, cậu nhìn xem tôi bóc ra được cái gì!” Giọng nói hào hứng của Chu Mẫn vang lên, lộ ra sự vội vàng không thể chờ đợi.
Dự cảm trong lòng Trình Như Ca tăng lên, anh nhanh chóng đi sang, đến vườn hoa nhỏ thì hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn đồ vật trong tay anh ta.
Anh ta đang cầm một đồ vật giống như bảng cổ vũ. Hiện tại nó đã có điện, rực rỡ đủ màu sắc, dòng chữ ở giữa được chiếu sáng lấp lánh.
“Quãng đời còn lại, ánh mắt sẽ luôn hướng về phía anh.”
Phía sau còn dán mấy cái trái tim màu đỏ rất to, ở giữa còn có một dòng chữ giống kiểu chữ phim hoạt hình không quá nổi bật.
“Yêu anh nhất.”
Ánh mắt của Chu Mẫn nhìn vào phía trước, cười lớn: “Ha ha ha ha ha! Đây là một người hâm mộ cuồng nhiệt! Dù hơi quê mùa nhưng rất có lòng.” Anh ta quan sát tỉ mỉ tấm bảng, tắt rồi bật rồi lại tắt cái công tắc đèn.
“Hình dáng đồ vật nhỏ này cũng độc đáo đấy.”
Trình Như Ca hít một hơi sâu nhẫn nại, nhìn anh ta như một kẻ thiểu năng trí tuệ, môi mỏng khẽ mở, kiềm chế nói ra một câu.
“Cậu đi về đi.”
“Không... Tôi phải nghiên cứu cẩn thận chút, phía sau hình như còn giấu cơ quan.” Chu Mẫn chưa thỏa mãn, say mê chăm chú nhìn đồ vật thú vị trước mắt. Cuối cùng Trình Như Ca không chịu được đoạt lại đồ vật trong tay anh ta, nói ra hai chữ.
“Cút mau!”