Edit: Tím
Beta: TH
Hiểu Hiểu hốt hoảng, nhanh chóng xoay người lại tìm cây lau nhà với mấy dụng cụ làm vệ sinh. Mặt cô bé đỏ bừng, trông như sắp khóc.
Cả phòng đổ dồn ánh mắt về phía cô, cô gái trẻ gầy gò hay ngượng, lần đầu gặp phải sự đối xử như vậy nên lòng tự trọng và thể diện đều không chịu được. Thẩm Ý Nùng nhìn thấy ánh mắt đầy khiêu khích của Hạ Úy, đưa tay ra giữ cô gái lại.
“Hiểu Hiểu, đi tìm dì tới quét dọn sạch sẽ lại.”
“Dạ, dạ được.” Cô gái nghe vậy đột nhiên hoàn hồn, cả người như vừa tỉnh dậy sau cơn choáng váng, lấy lại sự bình tĩnh.
Cách đó không xa, Hạ Úy cũng thấy vậy nhưng lại khẽ cười khẩy, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt liếc qua.
“Dì bận rộn như vậy, mấy chuyện này cứ tiện tay làm luôn không được sao.”
“Trợ lý... Không phải đây là những chuyện nên làm sao.” Giọng cô ta nhẹ bâng, đôi mắt nhìn sang chỗ khác, im ỉm khinh bỉ.
Hiểu Hiểu cúi đầu, đi đến nắm lấy tay Thẩm Ý Nùng, khẽ nói: “Chị Ý Nùng, hãy để em đi.”
Phòng thay đồ yên lặng đến đáng sợ, ngay cả âm thanh hô hấp cũng chậm lại. Sợ rằng không cẩn thận lại rước họa vào thân, Thẩm Ý Nùng cứng ngắc đứng đó, nhìn chằm chằm Hạ Úy.
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng, cửa phòng thay đồ lại bị đẩy ra. An Ấu Lê cùng một dàn vệ sĩ bước vào, nhìn thấy tình huống trước mặt, cô ấy từ từ nhướng mày “ồ” một tiếng.
“Sao lại có nhiều nước ở đây vậy?” Cô ấy quay lại nói với một vệ sĩ nam cao lớn trong số đó, rất tự nhiên ra lệnh.
“A Phương, đi đến chỗ dì dọn dẹp lấy cây lau nhà rồi dọn chỗ này một chút.”
“Vâng, cô An.” Anh ta nhanh chóng quay đi, những người khác cũng không kịp nói gì. Hiểu Hiểu kịp thời phản ứng, tiến lên một bước.
“Không, không cần đâu, tôi đi ngay đây.” Cô sợ hãi khoát tay, đang chuẩn bị ra ngoài thì An Ấu Lê ngắt lời cô, vẫn mỉm cười.
“Không sao đâu, A Phương có sức mạnh lớn hơn, làm sao có thể để một cô gái làm công việc nặng nhọc này được.”
Trong lời nói biểu lộ sự trấn an rõ ràng nhưng cũng như ám chỉ người khác không nên xía vào, Hiểu Hiểu lộ ánh mắt cảm kích. Hạ Úy quay đi, cười khẩy, không lên tiếng.
Vệ sĩ nhanh chóng trở lại, cầm cây lau nhà trong tay, dáng vóc to cao cúi xuống, động tác nhanh nhẹn, chỉ sau hai lần đã dọn dẹp sạch sẽ mặt đất lộn xộn. An Ấu Lê khen ngợi anh ta mấy câu liền ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Vừa đúng lúc thấy Thẩm Ý Nùng ngồi xéo phía đối diện, An Ấu Lê ngước mắt lên, như thường lệ chào cô.
“Lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
Chuyên gia trang điểm loay hoay trên khuôn mặt cô ta, nhìn ngắm ngũ quan cùng với tình trạng da. An Ấu Lê cũng thuận thế nhắm mắt lại, mặc cho người đó muốn làm gì thì làm.
Thẩm Ý Nùng không gì nữa, chỉ một lúc sau, bên kia mới có động tĩnh, Hạ Úy đã trang điểm xong, kéo ghế dứng dậy bước ra ngoài, tiếng ma sát vang lên cực kì chói tai.
Ngay lập tức, yên tĩnh trờ lại.
Cô nhìn về phía người đối diện.
“Vừa rồi cảm ơn cô nhé.”
An Ấu Lê mở mắt, mỉm cười: “Nói cho tôi biết chút tình hình của đoàn phim đi, tiến độ quay phim như thế nào rồi?”
...
Những cảnh của Cố Tuyên và Hạ Úy đang được quay, ở một góc trường quay, Thẩm Ý Nùng cùng An Ấu Lê ngồi trên ghế, nhìn những người đang bận rộn trong đó, hai người cũng kết thúc cuộc trò chuyện.
Cũng không có gì đặc biệt xảy ra gần đây, điều duy nhất làm cô khó chịu là Hạ Úy. Thẩm Ý Nùng và cô ta nói xong, trong lời nói rõ ràng còn mang theo sự nghi ngờ khó hiểu.
An Ấu Lê thấy vậy liền quay đầu, khóe môi cong cong lên: “Cô thực sự không biết sao?”
“Hả?” Thẩm Ý Nùng trở nên bối rối.
“Bộ phim này, Hạ Úy chỉ là bất đắc dĩ thôi.” Cô ta bình tĩnh kể lại.
“Hình tượng của nữ chính khá thích hợp với cô ta, hơn nữa cũng đã nhận được lời mời tham thử vai. Mấy năm nay, Hạ Úy cũng đang ở đỉnh cao sự nghiệp, chỉ cần có một bộ phim màn ảnh rộng để giành giải thưởng vì vậy mà cô ta và ekip của mình đều cật lực tranh giành. Nghe nói buổi thử vai ban đầu cũng không tệ. “
“Sau đó...” Cô ta nhìn Thẩm Ý Nùng, ý cười nơi đáy mắt càng sâu: “Kết quả không cần nói cũng biết, cô giữa chừng xuất hiện, đạo diễn Lâm chắc chắn sẽ quyết định ký hợp đồng với cô. Nghe nói lúc Hạ Úy nhận được tin thì ném không ít thứ ngay tại chỗ. “
“Hạ Úy có lẽ cũng vực dậy mấy ngày sau đó, cuối cùng chịu nhục nhã liên lạc lại với Lâm đ*o diễn, nói rằng muốn xin cơ hội thử lại lần nữa. Với sự nổi tiếng cùng thực lực của cô ta, đạo diễn Lâm chắc chắn sẽ không từ chối sự lấy lòng đó. Lần thử sức sau thấy mọi thứ đều thích hợp nên quyết định giao vai nữ phụ cho cô ta. “
“Cô nói xem, Hạ Úy có vui vẻ khi mỗi lần nhìn thấy cô hay không?” An Ấu Lê cười khẽ, trên mặt lộ vẻ thích thú.
“...” Thẩm Ý Nùng im lặng một lúc lâu. Cô không ngờ rằng trong đó còn có quá nhiều khúc quanh, chỉ nhớ rằng sau khi hoàn thành buổi thử giọng thì cùng đợi kết quả ở nhà với Trình Như Ca, không để ý nhiều đến chuyện bên ngoài, thanh thản y như đang dưỡng lão.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.” Sau khi bình tĩnh lại, cô vô cùng cảm kích cô ấy. Nếu như biết rõ nguyên nhân cùng kết quả thì sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù sao cũng không phải là vấn đề của cô, mà là vấn đề của người khác.
Việc An Ấu Lê gia nhập như bơm tia máu mới vào đoàn làm phim. Ngoài mặt vẫn ôn hòa gió thổi mây bay, nhưng có vẻ Hạ Úy lại nảy sinh đố kị, có thể là bắt nguồn từ mối quan hệ của An Ấu Lê và Thẩm Ý Nùng.
Hai người không tính là quá thân thiết nhưng lại có sự hòa hợp khó tả. Ít nhất, so với Hạ Úy mà nói thì thái độ của An Ấu Lê đối với Thẩm Ý Nùng giống như là bạn hơn. Hạ Úy lại có chút kiêng kỵ cô ấy vì An Ấu Lê không chỉ có chỗ dựa là Hoàn Ảnh mà nghe nói phía sau còn có liên hệ mật thiết với người quen của Trình Như Ca, mối quan hệ giữa họ rất tốt.
So sánh mà nói, đơn cô thế cô như Thẩm Ý Nùng sẽ dễ bị bắt nạt hơn.
Thời tiết gần đây hơi nóng, đoàn làm phim phải trang bị máy lạnh nhưng số lượng lại có hạn, chỉ có một vài phòng chờ độc lập được lắp đặt. Vì lo nghĩ cho kinh phí, những thứ khác tạm thời hoãn lại.
Sau khi quay xong, những người mặc quần áo mùa đông dày đều toát hết mồ hôi. Cố Tuyên cùng trợ lý của mình thẳng đến phòng chờ tản ra hơi máy lạnh có gắn tên mình. Anh ta là nam chính, điều này là không thể nghi ngờ nên mọi người đã tập thành thói quen. Trợ lý mới của Thẩm Ý Nùng nhanh chóng tìm tên cô trên từng cánh cửa phòng, sau đó vui vẻ nói.
“Chị ơi, phòng của chúng ta cũng có máy lạnh này, đi mau đi mau, chị cũng toát mồ hôi đầy đầu rồi kìa.”
Cô ấy kéo cánh tay của cô về phía trước, Thẩm Ý Nùng thực sự rất nóng, vừa tăng dần tốc độ vừa cởi nút áo khoác dày trên cơ thể.
Hơi lạnh lan tỏa khắp căn phòng, cánh cửa đóng lại, hơi nóng nhanh chóng dịu xuống. Cô trợ lý mới thích thú nói chuyện với cô, chưa được được mấy câu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Ai vậy, để tôi đi xem cho.” Cô ấy lập tức đứng dậy, lẩm bẩm bước đến cửa, Thẩm Ý Nùng uống nước, cảm thấy hơi chóng mặt có lẽ đã bị cảm nắng.
“Là cô, có chuyện gì vậy?” Giọng cô gái truyền đến, Thẩm Ý Nùng đưa mắt nhìn qua thì thấy trợ lý của Hạ Úy.
“Chị Hạ cảm thấy hơi khó chịu vì say nắng, nên có thể sử dụng phòng chờ này để nghỉ ngơi một chút được không?”
Lời nói lịch sự, nhưng lại mang đến cảm giác cô ta đang sai khiến, Thẩm Ý Nùng luôn giữ thái độ bình tĩnh, không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện này, nên sau khi bàn bạc với trợ lý mới, bèn gật đầu với cô ta.
“Được rồi, hai người có thể vào.” Trợ lý mới nói với cô ta, nhưng ai ngờ rằng, đối phương lại lộ vẻ khó xử.
“Nhưng mà chị Hạ của chúng tôi không quen cùng người khác dùng chung một phòng, cho nên là cô thấy đó...” Cô ta ngập ngừng nói, nhưng ánh mắt lại hướng thẳng về phía Thẩm Ý Nùng, vẻ đắc ý không hề che giấu. Tưởng chừng cô sẽ nhượng bộ, vì dẫu sao trước đây lúc nào cũng là Thẩm Ý Nùng nhượng bộ trước.
“Nếu là như vậy...” Thẩm Ý Nùng ngước nhìn cô ta, sắc mặt cô lạnh lùng đến không ngờ, giọng nói không hề có chút độ ấm.
“Vậy thì đừng đến, tốt nhất là cứ tận hưởng phòng nghỉ ngơi của riêng hai người đi.”
“Nữ chính của chúng ta thật quá đáng nha, cớ sao lại nổi giận với một trợ lý nhỏ chứ.” Ngay khi cô vừa dứt lời, nữ trợ lý kia còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Úy đã xuất hiện ở cửa, lạnh lùng nhướng mi, nói đầy giễu cợt.
Thẩm Ý Nùng im lặng, nhưng đầu một lúc càng choáng váng hơn.
“Tôi cũng không yêu cầu cô phải tôn trọng tiền bối, chỉ là cảm thấy không thoải mái trong người nên muốn thay đổi phòng chờ một chút thôi, nhưng cô lại tỏ ra vênh váo. Dù sao cũng chỉ là đóng vai nữ chính thôi mà, nếu không biết tôi còn tưởng cô là đại minh tinh nào nữa chứ.”
Hạ Úy nhếch mép, vừa cay nghiệt vừa độc ác.
“Nếu cô không chịu, thì tôi chỉ còn cách đến gặp đạo diễn thôi, cũng không thể cho tôi phải đi bệnh viện vì say nắng.” Có lẽ cô ta vừa tẩy trang xong nên sắc mặt trông hơi xanh xao, được trợ lý bên cạnh dìu, ra vẻ y như cơ thể thực sự khó chịu, yếu ớt vô lực, khiến mọi người xung quanh cũng cảm thấy đồng tình.
Chẳng mấy chốc, một nhân viên làm việc bên cạnh chạy đến gọi đạo diễn. Hai người đứng ngăn ở cửa, dáng điệu như thể sẽ không buông tha. Trợ lí mới giận đến mức run rẩy vì một tràng sự việc vừa xảy ra, còn Thẩm Ý Nùng mơ hồ cảm thấy đau huyệt thái dương.
Lâm Hướng không có ở đây, chắc là phó đạo diễn sắp đến. Không chỉ vậy, còn có nhiều người nghe tiếng người đang đi đến, Hạ Úy thấy vậy lập tức cao giọng.
“Đạo diễn, ông phân xử...” cô ta thuật lại câu chuyện sau khi đã thêm mắm dặm muối. Phó đạo diễn cũng cảm thấy nhức đầu, chỉ xua tay, ý định đơn giản nhưng thô lỗ chỉ để lấp liếm cho qua chuyện.
“Nếu vậy thì Tiểu Ý nhường một chút đi, đổi cho Hạ Hạ một lúc thôi.”
“Đạo diễn, tôi cũng bị say nắng.” Không ai nghĩ rằng lần này Thẩm Ý Nùng không chút nhượng bộ, chỉ từ tốn nói.
“Đầu tôi rất choáng váng, cũng không thoải mái. Huống gì không phải là tôi từ chối, trước hết căn phòng này có dán tên của tôi, rõ ràng có thể nghỉ chung trong phòng máy lạnh này nhưng tại sao Hạ Úy lại đuổi chúng tôi đi?”
“Như thế không phải mới chính là đùa giỡn với ngôi sao lớn hay sao?”
Cô không hề nể mặt, hoàn toàn chọc tức Hạ Úy. Không thể bị người khác lúc nào cũng bắt nạt, cô sẽ không cho phép mình bị đối xử như vậy nữa.
“Tôi đùa giỡn với sao lớn đấy thì sao nào?” Cô ta trừng mắt, “Cô nghĩ mình là ai mà dám cạnh tranh với tôi? Hôm nay phòng chờ này cô có nhường hay không cũng phải rời khỏi đây!”
Thẩm Ý Nùng không lên tiếng, chỉ bước tới nhìn chằm chằm cô ta trong hai giây, rồi đưa tay ra và đóng cửa lại trước mặt cô ta.
“Ầm” vang lên, như thể là tuyên bố thái độ của đối phương.
Hạ Úy giận đến đỏ mắt, nghiến răng, nhân viên bên cạnh thì thầm gì đó bên tai cô ta khiến biểu cảm của Hạ Úy có hơi khựng lại. An Ấu Lê chứng kiến toàn bộ câu chuyện, không khỏi cong môi, đến gần cô ta lạnh nhạt khuyên nhủ một câu.
“Tôi khuyên cô nên biết chừng mực đi, bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp đấy.”
Lời này đối với Hạ Úy không khác gì thêm dầu vào lửa. Sắc mặt cô ta lạnh lẽo, xoay người trở lại phòng mình.
Tối hôm đó, rất nhiều tin tức được lan truyền trên Internet, như chỉ trong một đêm đều được truyền ra hết. Những người biết chuyện trên các diễn đàn lớn muốn kết thúc câu chuyện này, nhưng thương hiệu marketing khác nhau dồn dập đăng lại, chỉa thẳng mũi dùi vào bộ phim đang hot của Thẩm Ý Nùng.
Tin tức trên mạng trực tiếp chỉ đích danh tên cô, nội dung cáo buộc nữ diễn viên hiện tại lại là một cô gái hư hỏng trong quá khứ, cúp học để đánh nhau còn từng tham gia nhiều vụ bạo lực học đường. Bằng chứng là những hình ảnh mờ nhạt, chính là Thẩm Ý Nùng khi còn là học sinh trong thời kì phản nghịch cúp học trốn ra ngoài, làn khói mù mờ lượn lờ quanh cô, trong tay cô còn kẹp một điếu thuốc lá chưa nhóm lửa.