Edit: Nhan Tịch
Beta: TH
Trình Như Ca giật mình, khuôn mặt hiện lên chút ngạc nhiên, đôi môi vừa mấp máy, cô lập tức kéo góc áo anh, cúi người kề sát.
Ban đêm yên lặng như tờ, ánh đèn sáng chưng từ phía trên rọi xuống. Anh nhắm mắt lại, để cô tùy ý gặm. Hơi thở hoà quyện, chuyển động giữa làn môi khẽ khàng, mang theo chút thăm dò trúc trắc, rồi lại mềm mại tự nhiên.
Trình Như Ca không nhúc nhích, vẫn giữ tư thế cũ nhìn cô vài giây, lát sau anh đặt cuốn sách trên tay xuống.
“Ngủ đi.” Anh kéo chăn lên cao, tắt đèn. Thẩm Ý Nùng vừa gật đầu rồi định nhắm mắt lại, một bàn tay đặt trên thắt lưng, Trình Như Ca đè lên người cô.
Trước giờ anh luôn là người bình tĩnh tự chủ, ít khi chủ động, làm chuyện gì cũng có chừng mực vừa phải, không bao giờ ham muốn quá mức đối với mấy chuyện vui vẻ này.
Đêm khuya, Thẩm Ý Nùng mới vừa tắm rửa xong lần nữa rồi nằm lên giường, mệt mỏi đến mơ màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Đêm nay... Có phải anh cố ý không cho cô thời gian rảnh để khỏi suy nghĩ mấy chuyện lung tung, cứ trực tiếp chìm vào giấc ngủ không?
Tiếc là chưa kịp hỏi anh, Thẩm Ý Nùng đã chìm vào trong mộng, ngủ một giấc nặng nề đến tận bình minh.
Thức dậy lúc mặt trời sáng bảnh mắt, vẻ thướt tha và mịt mùng vào ban đêm đều tan biến dưới ánh nắng mặt trời chói chang, không còn sót lại chút nào cả.
Tự nhiên cũng chẳng còn lời gì để hỏi.
Lúc nhận được điện thoại của chị Lâm Lâm, cô đang ngồi nghiên cứu kịch bản “Mộng xưa tựa mây khói”, cố gắng tìm ra điểm sáng và điểm nổi bật của nhân vật đó, để khán giả lưu giữ lại ấn tượng sâu sắc và ý nghĩa.
Tuy nhiên, sau nửa ngày nỗ lực, rốt cuộc Thẩm Ý Nùng cũng tuyên bố thất bại.
Cô mệt mỏi.
“Chị vừa mới nhận được điện thoại của đoàn phim “Niên hoa” bọn họ mời em tham gia thử vai đợt hai, tổng cộng có năm người. Họ muốn từ trong số đó chọn nữ diên viên phù hợp với vai nữ chính nhất.”
“Lần hai này cũng là lần cuối, có thể ký hợp đồng hay không phải xem em rồi.” Giang Lâm bình tĩnh vững vàng nói, Thẩm Ý Nùng hít sâu một hơi, kiềm nén sự hồi hộp.
“Em biết rồi ạ.”
Địa vị của các nữ diễn viên tham gia thử kính lần hai hoàn toàn khác trước. Ngoại trừ Thẩm Ý Nùng ra, có vài người đều là nữ nghệ ĩ khá nổi, có lđộ phủ sóng cao và lượng fan cố định. Mỗi người cũng có vài bộ tác phẩm riêng.
Không thấy những người tham gia thử vai với cô lần trước đâu cả, Thẩm Ý Nùng đoán là chia ra nhiều nhóm để chọn, mà cô là người duy nhất trong đám người ấy bước vào “Trận chung kết“.
Gặp mạnh sẽ hóa cường.
Thẩm Ý Nùng quan sát xung quanh, rõ ràng đều là người có thực lực cao hơn đợt trước một bậc, ẩn giấu trong xương cốt có thứ gì đó đang sục sôi.
Cô là người thứ ba được gọi vào, ngoài đạo diễn với nhà sản xuất còn có thêm vài người. Bầu không khí hôm nay nhẹ nhàng hơn nhiều, lúc Thẩm Ý Nùng đứng ở giữa còn nghe thấy đạo diễn giới thiệu cô với những người xung quanh.
Mỗi một nữ diễn viên đi thử vai đều nhận kịch bản khác nhau, đoạn của Thẩm Ý Nùng là đoạn nam nữ chính đang cãi nhau cũng là bước ngoặt mấu chốt nhất của tuyến tình cảm, được xem như phần khó nhất trong bộ phim.
Lúc đó, cô nhận được kịch bản từ nhân viên công tác, tim đột nhiên trùng xuống, rồi lại dấy lên ý chí chiến đấu.
Đây không phải chuyện tình cờ, mối quan hệ phía sau của nữ diễn viên càng lợi hại khả năng thao túng càng lớn. Thẩm Ý Nùng không đủ giá trị để khiến công ty quản lý của cô mất công mất sức giúp, thế mà mấy người kia chỉ cần sử dụng một ít thao tác thì có thể dễ dàng giảm bớt khó khăn của buổi thử vai.
Thẩm Ý Nùng đã quen với những việc thế này.
Buổi thử vai bắt đầu, nam chính vẫn chưa quyết định, đạo diễn tìm một anh nhân viên công tác tới diễn với cô.
Đối phương là chàng trai chẳng có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy cô đã đỏ mặt, Thẩm Ý Nùng mỉm cười trấn an anh ta, dịu dàng nói, “Anh cứ đọc theo kịch bản là được, khỏi cần để tâm đến việc khác nhé!”
“Được.” Anh ta mỉm cười ngại ngùng, vẻ mặt cũng thả lỏng.
Phân cảnh trong kịch bản là tại nhà của nữ chính, nam chính nắm chặt cánh tay cô ta, mắt đỏ hoe chất vấn. Nữ chính nhíu mày, đôi mắt ngấn lệ, giãy giụa hất cánh tay anh ta ra. Sau một lúc nói chuyện với nhau, anh ta xô cửa rời đi, bỏ lại cô gái đau khổ nhìn bóng dáng anh ta mà khóc.
“Quý An Bình, cô có tim hay không?”
Lời thoại nồng đậm tình cảm được chàng trai dùng giọng điệu bình thường nói ra, lời nói gượng gạo không làm cho người ta cảm động, ngược lại hơi mắc cười. Không ít người nhìn Thẩm Ý Nùng xem cô đối phó thế nào, chỉ thấy cô hít một hơi thật sâu, hốc mắt đỏ hoe.
Khoảnh khắc vui vẻ biến thành đau thương, ngay lập tức cảnh thử vai khá hài hước chuyển thành cảnh nhân vật trong kịch bản. Kể cả chàng trai đối diện đều tỏa ra trầm trọng, không làm chủ được bị cuốn theo.
Anh ta lại đọc câu thoại tiếp theo, lần này mang theo rất nhiều tình cảm.
“Lúc trước là cô bỏ đi không nói lời nào, hiện giờ cô trở về xem như chưa từng xảy ra. Quý An Bình cô coi tôi là cái gì hả?”
Thẩm Ý Nùng không nói chuyện, chỉ thấy đôi mắt ầng ậng nước, kiềm chế không cho chúng nó rơi xuống, kiềm chế đến nỗi cả bả vai đều run rẩy.
“Em không coi anh là cái gì hết.” Giây lát, cô cụp mắt, nhẹ giọng nói.
Giọt nước mắt từ hàng mi chảy xuống, lặng lẽ dọc theo bờ má rơi trên nền gạch.
......
Đoạn cuối khi nam chính rời đi, vốn buổi thử vai đến đây là kết thúc, nhưng Thẩm Ý Nùng cứ đứng đó không nhúc nhích, đạo diễn cũng không ngắt ngang cô.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ thấy một lúc lâu cô mới hồi phục cử động, mờ mịt nhìn xung quanh. Cô nâng tay áo lau khô nước mắt, biểu cảm thẫn thờ lê người bước tới vài bước, sau đó quỳ xuống nền gạch, bả vai hơi thấp, dường như đang vô thức làm việc nhà.
Giữa sân khấu chỉ có mình cô biểu diễn một cách im lặng, nhưng so với trước càng bi ai đến khoét tim. Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, mãi đến khi Thẩm Ý Nùng đứng lên, lịch sự cúi chào, khoảnh khắc ấy đột nhiên bừng tỉnh.
Xem như nhờ họa được phúc.
Chắc không ai nghĩ đến Thẩm Ý Nùng có thể diễn tốt mà còn phát huy rất xuất sắc. Mọi người nhìn mấy đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ muốn chèn ép người ta, nhưng không ngờ giữa đường xuất hiện Trình Giảo Kim*.
(*) Trình Giảo Kim là nhân vật thời Đường, ông thường nhảy ra giữa đường để ngăn cản và phá hoại chuyện của người khác.
Kết quả trận cuối cùng Thẩm Ý Nùng biểu diễn càng bắt mắt hơn, bộc lộ hết mọi tài năng với mọi người. Sau một ngày bàn bạc và tham khảo ý kiến, đoàn phim “Niên hoa” quyết định ký hợp đồng với cô. Cuối cùng thì độ hot và truyền thông, phủ sóng thì kỹ thuật diễn là quan trọng nhất.
Chất lượng của bộ phim là điểm dừng mấu chốt.
Nhân vật nam nữ chính đều được quyết định xong, Thẩm Ý Nùng vừa ký hợp đồng không lâu, lập tức nghe nói chốt nam chính là Mạnh Chinh, đúng là một tin tức tốt.
Mạnh Chinh thành danh sớm, tác phẩm thì vô số. Mặc dù bây giờ không nổi tiếng bằng mấy diễn viên nam trẻ đang nổi, độ phủ sóng hàng top đầu, nhưng kỹ thuật diễn rất vững chắc và đáng tin cậy. Danh tiếng luôn được khen ngợi, hơn nữa độ nổi tiếng cũng rất rộng.
Quan trọng nhất là anh ta rất phù hợp với hình tượng nam chính. Bất luận là tuổi ngoại hình hay khí chất, khi biết anh ta đóng vai nam chính, tất cả tưởng tượng về nam chính trong đầu Thẩm Ý Nùng đều biến thành hình dáng của anh ta.
Một khi công bố danh sách diễn viên trên mạng sẽ tạo nên không ít gợn sóng, “Niên hoa” là bản gốc của kịch bản, bởi vậy cũng không có cái gọi là độ hot của fan truyện nguyên tác. Phần lớn lượng truy cập và bình luận đều đến từ phía Mạnh Chinh. Về phần Thẩm Ý Nùng, chỉ thấy cô hơi quen mắt, gần đây hay xuất hiện nhiều hơn trước mắt công chúng, nhưng lại chưa có tác phẩm nào chiếu cả.
Tiến độ của đoàn phim rất nhanh, khi chốt xong những vai diễn còn lại bèn nhanh chóng quyết định thời gian khai máy. Nghe đồn là tìm người chuyên tính ngày hoàng đạo, quyết định chọn tháng sau. Thế mà tình cờ lại bất ngờ trùng lịch trình với đoàn phim “Mộng xưa tựa mây khói“.
Kế hoạch ban đầu là nửa tháng nữa Thẩm Ý Nùng sẽ gia nhập đoàn phim “Mây khói”, khoảng gần 40 ngày cô sẽ quay xong hết phân cảnh của mình, rồi nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới gia nhập “Niên hoa“.
Dù sao nghe nói “Niên hoa” lại đang trong giai đoạn chuẩn bị, quá trình bình thường cũng phải mất hai ba tháng mới khởi động máy. Ai mà biết tự dưng có nhà tài trợ nhiều tiền, thế nên mọi chuyện rất thuận lợi, trong thời gian ngắn đã đến giai đoạn khởi động máy.
Thẩm Ý Nùng đè nén niềm vui trong lòng, giả vờ bình tĩnh lắng nghe ý kiến của Giang Lâm.
“... Nếu vậy, chị sẽ giúp em đẩy lùi lịch quay bộ “Mây khói” kia.” Người đối diện trầm ngâm hồi lâu mới đưa ra quyết định, Thẩm Ý Nùng gật đầu, giọng bình tĩnh.
“Vâng, được ạ, chị Lâm Lâm vất vả rồi.”
“Không có gì.” Cô ấy ngừng tạm nói, “Quay phim cho tốt vào, nếu lỡ thành tích của bộ phim này tốt, sau này tài nguyên của em sẽ càng nhiều hơn.”
Thẩm Ý Nùng không biết cô ấy có trao đổi gì với Triệu Y. Dù sao, sau đó có nghe nói cô nữ số hai kia đã bị đổi thành diễn viên khác trong công ty, là người mới, hình như vừa mới debut không lâu. Lần đầu tiên nhận vai diễn nặng ký thế, ngày nào cũng ở nhà nghiên cứu kịch bản cả.
Thẩm Ý Nùng chỉ hy vọng cô có thể biểu hiện xuất sắc một chút, có thể cướp đi vài phần nổi bật của Triệu Y đã là chuyện rất vui rồi.
Sau khi giải quyết vấn đề lớn tích tụ trong lòng, thời gian tới, hai mươi mấy ngày qua đều làm người ta nhẹ nhõm hài lòng. Ban đầu là câu giờ chờ nhận hình phạt, bỗng chốc biến thành kỳ nghỉ sung sướng nhàn hạ.
Đạo diễn gửi kịch bản bộ phim “Niên hoa” cho Thẩm Ý Nùng, vai chính của cô chiếm mấy chục trang. Nếu xem không ngừng nghỉ cũng mất dăm ba bữa. Thói quen cá nhân của Thẩm Ý Nùng là trước khi khởi động máy phải nghiền ngẫm nhân vật, luyện diễn trước một lần.
Lúc trước ở nhà một mình nhìn gương với bức tường luyện tập, bây giờ thì có người hướng dẫn trực tiếp giảng dạy tại chỗ, còn tặng kèm dịch vụ hỗ trợ diễn.
Trong phòng khách, Thẩm Ý Nùng đưa kịch bản mới vừa in ra cho anh. Trình Như Ca ngồi đó lật vài trang ngẫu nhiên, sau đó nhanh chóng khép lại, khi ngẩng đầu lên ánh mắt đã nhập vào vai diễn.
“Cô trở về rồi à?” Giọng điệu nhẹ nhàng thờ ơ, nhưng lại không phù hợp với vẻ mặt căng thẳng. Đây là cảnh tượng nữ chính về nước chính thức gặp nam chính.
Chỉ trong chớp mắt Thẩm Ý Nùng bị anh dẫn dắt vào.
“Đúng vậy.” Cô nắm chặt tay khẽ run nhè nhẹ, toát ra hàng loạt biểu cảm khẩn trương bị đè nén và một chút cảm xúc vui vẻ.
“Em trở về rồi.” Cô ra vẻ thong dong nói.
Trang sau chứa lời thoại của nam chính rất nhiều, Thẩm Ý Nùng cho rằng Trình Như Ca sẽ lật xem kịch bản tiếp, rốt cuộc hai phút ngắn ngủi đâu có đủ để nhớ.
Ai ngờ biểu cảm anh vẫn như thế, nhưng đôi mắt anh sâu thẳm, khóe miệng vô thức mím chặt, đúng là điềm báo nam chính sắp mất kiểm soát.
Anh nhếch môi châm chọc, rồi cười khẽ.
“Quý An Bình, sao cô có thể giữ được bình tĩnh đứng trước mặt tôi, chẳng lẽ cô không cảm thấy áy náy à? Hoặc là căn bản cô không cảm thấy mình có lỗi, trời sinh đã là động vật máu lạnh, là người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân. Quen biết cô hai mươi năm trước của tôi đều thành trò cười.”
“Nếu có thể...” Anh tạm dừng, nhìn cô gằn từng chữ một, ung dung nói, “Tôi tình nguyện trong quá khứ, hiện tại, tương lai cô có thể biến mất khỏi cuộc đời của tôi.”
Khi Trình Như Ca nói xong chữ cuối cùng, nước mắt của Thẩm Ý Nùng “ồ ạt” chảy xuống. Cô khóc to không chịu ngừng, vẫn đắm chìm trong nhân vật, hít một hơi thật sâu, nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn, kìm nén dòng nước mắt.
“Vâng, anh nói đúng.” Mặc dù khóc rất thảm thiết, nhưng cô vẫn cười rộ, nghiêm túc gật đầu với anh.
“Em không nên xuất hiện trong cuộc đời anh, chuyện này là ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Cảnh này đến chỗ động tác nữ chính xoay người, Thẩm Ý Nùng vừa định rời đi, Trình Như Ca đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, ấn khăn giấy vào khóe mắt cô.
Cùng với tiếng thở dài bất đắc dĩ.
“Haizz, lau sạch đi, chỉ tập diễn với anh mà đã khóc thành như vậy, em làm từ nước à.”
“Không phải thế!!!” Thẩm Ý Nùng hít mũi lau nước mắt, theo bản năng nức nở, “Ai kêu anh mang bản mặt này nói với em những lời như vậy.” Ngược quá mà, cô chịu sao nỗi chứ.
Bây giờ cô nghi ngờ, không biết nếu đến lúc đó vào đoàn phim diễn cùng với Mạnh Chinh sẽ có hiểu quả tốt thế này không nữa.
Nếu không đến lúc đó cứ tưởng tượng khuôn mặt anh ta thành Trình Như Ca là được, Thẩm Ý Nùng nghĩ thầm trong lòng.
“Hơn nữa sao anh diễn tốt thế, ngay cả lời thoại cũng không thèm xem, chỉ nhìn một cái là nhớ kỹ.” Cảm giác vừa nãy thật đáng sợ, giống như không khống chế được bị anh cuốn vào, mất đi chính mình.
“Trí nhớ anh vẫn luôn tốt.” Anh ngẫm nghĩ rồi nói, “Với lại kịch bản của bọn em cũng rất đơn giản.”
“... Được rồi.” Thẩm Ý Nùng nhớ lại những bộ phim anh từng đóng, tức khắc cảm thấy cô như đứa con nít đang chơi trò chơi gia đình.
Không có cái gì so sánh được.
Hoàn toàn bị nghiền nát.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tác giả không có lời gì để nói hết á!!!