Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 1: Chương 1: Thẩm Ý Nùng




Edit: Kali

Beta: TH

Cô hoảng hốt trơ mắt, trong đáy mắt hiện lên một hình ảnh không chân thật.

Lúc chạng vạng, những rặng mây đỏ quạnh xếp từng tầng ở phía chân trời, ánh chiều tà êm dịu, gió đêm thổi lướt qua.

Thẩm Ý Nùng diễn xong, chào hỏi với đạo diễn và các nhân viên, tự thay quần áo ở phòng trang điểm, tháo trang sức xong, chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Tháng trước chị Lâm Lâm đã cắt trợ lý và tài xế của cô, phân họ cho người mới vừa mới nổi gần đây - Triệu Y. Thẩm Ý Nùng đành phải tự trở về khách sạn, cũng may không xa lắm, đi bộ mười phút là tới nơi.

Trên đường về, cô tiện mua một phần bún thập cẩm cay mà gần đây cô hay ăn.

Thẩm Ý Nùng không nổi tiếng gì nên ở trên đường không mấy ai nhận ra cô. Cùng lắm chỉ là một cô gái xinh đẹp hơn bình thường mà thôi, nhưng ở trong giới điện ảnh cũng không thiếu gì những cô gái xinh đẹp.

Thật ra vận may của cô cũng xem như không tệ, năm 4 đại học đi casting một bộ phim chiếu trên mạng, trời xui đất khiến thế nào mà được thông qua thử vai. Không chỉ có được một vai chính trong phim mà còn nhờ vậy được ký hợp đồng với Hoa Vinh.

Hoa Vinh là công ty điện ảnh hàng đầu trong ngành, nổi tiếng với đông đảo nghệ sĩ hot nhất. Mỗi năm đều có những tân binh đầy triển vọng, rất chất lượng, chỉ dựa vào một bộ phim đầu tay cũng thu hút được rất nhiều fans hâm mộ, tiềm lực phát triển vô hạn. So với những diễn viên khác thì vai diễn do Thẩm Ý Nùng đóng chính trong bộ phim chiếu mạng《 Năm ấy vừa lúc xuân sang 》 tiếng vang cũng bình thường, được thảo luận trên mạng cũng không cao, lượt view cũng bình thường. Từ lúc phát sóng cho đến lúc kết thúc đều lặng yên không một tiếng động.

Dù có là diễn viên chính thì cũng không tạo ra tiếng tăm lớn gì.

Ở ngoài đời Thẩm Ý Nùng là một người đẹp khiến người khác không rời mắt khỏi được. Gương mặt trong sáng thoát tục, khí chất sạch sẽ không vướng bụi, thế nhưng khi lên màn ảnh sự rạng rỡ này như bị cuốn bay đi mất. Diện mạo và khí chất thu hút người khác đều trở nên bình thường, làm cô bớt đẹp đi nửa phần.

Gương mặt như vậy ở giới giải trí - nơi mà muôn hoa khoe sắc vốn không chút điểm nhấn nào, dễ như trở bàn tay bị lu mờ trong đám đông.

Bởi vậy từ khi cô diễn xong bộ phim chiếu mạng kia cũng không nhận được bất cứ lời mời làm nữ chính nào nữa. Chỉ dựa vào tài nguyên mà Hoa Vinh cấp cho, người đại diện chị Lâm Lâm giúp cô tranh thủ vài vai nữ phụ số hai, số ba. Kể từ khi vào vòng giải trí tới bây giờ cũng gần một năm, hào quang lúc trước cũng dần dần biến mất. Có lẽ đã thấy cô thật sự là bùn nhão không trát được tường, chị Lâm Lâm dứt khoát lấy lại tài xế và trợ lý.

Như vậy cũng được, đỡ cho Thẩm Ý Nùng mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều áy náy, lo họ đi theo mình không được phát lương.

Trở lại khách sạn là lúc trời sẩm tối, rèm cửa của phòng khép kín, ánh sáng ảm đạm.

Thẩm Ý Nùng để hộp đồ ăn lên bàn, mở cửa sổ và TV, vừa mở nắp ra ăn, vừa bấm điện thoại. Căn phòng yên lặng được lấp đầy bởi tiếng người từ trong TV, có vẻ ồn ào mà phong phú.

Cô kiểm tra thông báo của điện thoại, sau khi xác nhận không có thông báo công việc gì quan trọng, theo thường lệ nhìn về phía group chat trong danh sách tin nhắn đến. Hôm nay thế mà lại có 99+ tin nhắn mới.

Chẳng lẽ có động tĩnh gì mới sao? Thẩm Ý Nùng nhíu mày, click vào xem, phát hiện hình nền tin nhắn được trang trí hình một đại thần tay to.

Máu tươi, lửa cháy bừng bừng, ánh nắng chiều rực rỡ trải dài. Một người đàn ông mặc áo màu đỏ đang cầm kiếm đứng trước cung điện tráng lệ, búi tóc cột cao, mặt mày xán lạn, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng hết sức tuyệt đẹp.

Đôi mắt đen kiên nghị mà đầy thâm thuý, tay áo rộng rũ xuống, phía sau là ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy và đống thi thể chồng chất.

Trong đôi mắt ấy có thiên hạ, có giang sơn, có muôn vàn tính mạng của các tướng sĩ, có vô vàn những quyến luyến về con dân đang lầm than không nơi nương tựa.

Nhưng thứ duy nhất không có lại chính là bản thân chàng.

Đây là Trình Như Ca, lúc anh 22 tuổi chỉ dựa vào một tác phẩm đã giành được ngôi ảnh đế trong truyền thuyết, cũng là người mà cô muốn gặp cũng không gặp được.

Thẩm Ý Nùng thích anh gần mười năm rồi.

Trong nhóm chat vẫn còn đang bàn về một tin tức nào đó, kích động khóc lóc kể lể về thời hoàng kim nhất của anh nhà. Thẩm Ý Nùng xem qua loa rồi tắt điện thoại, chú tâm vào tô bún thập cẩm cay đang tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Thẩm Ý Nùng được thêm vào nhóm chat này là hồi học cấp 3, lúc ấy Trình Như Ca vừa mới nổi ở trong nước. Những năm gần đây, trải qua đủ thứ nở mày nở mặt không ai bằng, nên cũng không còn lưu luyến gì nữa rồi rút lui khỏi giới giải trí. Đến nay rất hiếm thấy tin tức gì từ anh.

Những fans hâm mộ chỉ có thể lấy những tác phẩm ngày trước ra trò chuyện hết lần này đến lần khác dùng để an ủi. Trong nhóm cũng dần dần từ náo nhiệt trở thành vắng vẻ, chỉ có động tĩnh gì mới mới có thể sôi nổi như xác chết vùng dậy như lúc này.

Có lẽ là bị hình nền tin nhắn kia gợi nhớ lại ký ức ngày xưa. Buổi tối sau khi tắm xong, từ phòng tắm đi ra, Thẩm Ý Nùng tắt đèn leo lên giường. Cô lục tìm lại rất nhiều phim điện ảnh, lấy máy chiếu phim ra.

Năm đó Trình Như Ca thành danh là nhờ《 Hoàng Đế 》, chính nhờ bộ phim này mà anh nổi danh từ bắc vào nam. Đồng thời bỏ túi rất nhiều giải thưởng trong nước, còn trở thành nam diễn viên người Trung Quốc đầu tiên tham dự giải thưởng điện ảnh quốc tế - Kim Tượng.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng le lói trên bức tường chỗ chiếu phim, Thẩm Ý Nùng quấn mình trong chăn ở giữa giường, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình.

Phim vừa mới bắt đầu, hình ảnh khung cảnh bao la tĩnh mịch giữa núi trập trùng, trên chiếc bậc thang dài có dáng người đang hành tẩu. Chàng mặc chiếc áo cà sa màu xám, đầu đội mũ vành rộng, cả người lạnh như thân cây trúc.

Đường lát đá hơi ẩm ướt, chàng bước đi vững vàng, từ xa truyền đến hai tiếng kêu của loài chim Linh Điểu. Hòa thượng chậm rãi ngẩng đầu, trong nháy mắt làm người ta vô thức nín thở.

Đó là một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, làn da trắng như sứ, giữa hai đầu lông mày là từ bi, trong trẻo đến mức không dính bụi trần.

Tiểu hòa thượng mới bước vào đời, xuống núi thì phát hiện khói lửa của chiến tranh bay tán loạn. Nhân gian như chìm trong địa ngục, dân chúng lầm than.

Vì thế, chàng cứu giúp, cứu người, dấn thân vào trần tục.

Ba ngàn chuyện phiền não từ ngày này qua ngày khác, y phục màu trắng sớm đổi thành màu đỏ. Sau bao nhiêu năm, người đàn ông cầm kiếm dẫn đầu hàng trăm quân lính đứng trước cung điện đã hoàn toàn không còn chút nào bộ dáng ban đầu nữa.

Chàng trả lại cho người đời là một thiên hạ thái bình.

Đoạn cuối của phim là cảnh núi xanh và rừng trúc, một vị hòa thượng đã cạo đầu mặc một bộ đồ màu xám, xoay người xách nước tưới hoa. Quanh người thanh vắng, thỉnh thoảng truyền đến hai tiếng chim hót, yên lặng mà xa xăm.

Sau khi phim điện ảnh kết thúc, màn hình sẽ bắt đầu chiếu một loạt danh sách tên của nhà sáng tạo, Thẩm Ý Nùng nằm ở nơi đó vẻ mặt ngơ ngác.

Mặc dù đã có thể đọc thầm được cả những cái tên trên đó, nhưng khi xem lại bộ phim này, trong lòng cô vẫn đọng lại dư âm mãi vẫn chưa tan.

Thẩm Ý Nùng nhắm mắt lại, suốt đêm trong mơ đều là hình dáng phong nhã tài hoa kia. Khi thì áo đỏ, khi thì áo xanh, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm vẫn trước sau như một.

Ngày hôm sau đến đoàn phim, sáng sớm phó đạo diễn đã gọi cô đến phòng trang điểm, vẻ mặt hơi nghiêm trọng muốn nói rồi lại thôi, làm Thẩm Ý Nùng có dự cảm không lành.

Quả nhiên, cô bị thông báo phần diễn về sau đều bị cắt hết.

Tối hôm qua biên kịch và đạo diễn sửa kịch bản suốt đêm, xóa triệt để sự tồn tại của vai nữ phụ số ba này. So sánh tàn nhẫn một chút thì không khác gì diễn viên quần chúng.

Nữ phụ số hai cướp hơn nửa cảnh quay vốn có của cô, mà tin đồn xôn xao hơn nửa tháng nay rằng vị nữ minh tinh này và đạo diễn có quan hệ bất chính với nhau vào lúc này cũng đã xác thực.

Buổi chiều, sau khi kết thúc một cảnh quay cuối cùng, Thẩm Ý Nùng thu xếp xong đồ đạc thì bị bắt đóng máy. Đồng nghiệp xung quanh đoàn phim dồn dập nhìn cô với ánh mắt đồng cảm. Vẻ mặt cô bình thản, quay sang cười một nụ cười nhạt với mọi người.

Bay trở về Bắc Kinh, vừa đáp xuống mặt đất, Thẩm Ý Nùng ngay lập tức nhận được điện thoại từ chị Lâm.

Hiện giờ đã nửa đêm, bên ngoài cửa ra của sân bay là một mảnh đen kịt, chỉ còn lại mấy ngọn đèn neon chiếu sáng thành hình vuông.

Thẩm Ý Nùng giơ tay gọi hai chiếc xe taxi, mở cốp xe ra để hành lý, di động kẹp ở mặt sườn và vai, nghe đầu bên kia nói.

“Triệu Minh này thật đúng là nhân phẩm vẫn tệ như trước. Nhưng mà cũng không trách được gì, Từ Hoan có tiếng có thể lăn giường, chỉ trách em không có hậu trường nên không giữ được vai diễn, chịu cảnh quả hồng mềm bị bóp là điều hết sức bình thường.”

“Chị giúp em tìm một bộ khác, tuy không phải lớn lắm nhưng cũng may danh tiếng của đạo diễn cũng không tệ, coi như là lấy lại mặt mũi. Dù sao em cũng không có gì lịch trình, quay xong bộ điện ảnh 《 Đại tiền đề cung 》này gần như sẽ được lên sóng luôn. Diễn xuất của vai em cũng khá quan trọng nên lấy, để chị xem xem có thể tranh thủ giúp em lấy thêm vài kịch bản hay không.”

Bên đường có chiếc xe rú phòng vụt qua, Thẩm Ý Nùng giơ tay đóng cốp xe trước mặt lại, chân thành nói lời cảm ơn với đầu bên kia điện thoại.

“Cảm ơn chị Lâm Lâm.”

Bên tai yên lặng vài giây, tiếp theo truyền đến âm thanh bĩu mỗi rồi dập máy.

Thẩm Ý Nùng bất đắc dĩ nhìn màn hình, sau đó mím môi, vòng tới đằng trước rồi lên xe.

Đêm đó Thẩm Ý Nùng ngay lập tức nhận được kịch bản phim tài liệu.

Là một bộ phim nghệ thuật, cô đóng đại khái là một vai nữ nhỏ thứ N trong phim. Nam nữ chính cũng không có danh tiếng gì lớn lắm, chỉ có đạo diễn đã từng giành được hai giải thưởng, không hùa theo thị trường mà đi theo con đường riêng.

Thời gian bấm máy là một tuần sau, Thẩm Ý Nùng ở nhà lấy kịch bản ra nghiên cứu mấy lần, sau đó thu dọn hành lý khởi hành.

Phần lớn bộ phim lấy cảnh ở Hongkong, trong khu biệt thự xa hoa giữa lưng chừng núi, nghe nói là nhờ vào quan hệ khiến người ta xúc động của đạo diễn mới mượn được tận hai ngày để quay phim.

Những dãy núi phủ rừng xanh um tùm, bao quanh kiến trúc cao thấp đan xen.

Quanh mình bao trùm sự thanh tịnh, bảo vệ nghiêm ngặt. Trên dải đường sạch sẽ nhìn không thấy một bóng người có phận sự.

Có một chỗ lại náo nhiệt không giống bình thường, cho dù đã cực kỳ cố gắng kiềm chế động tĩnh, nhưng vẫn đột ngột lộ ra vẻ không phù hợp với chỉnh thể.

“Cắt --”

“Trước tiên tới đây thôi, mọi người nghỉ ngơi một chút.”

Đạo diễn nói xong, cúi đầu xem cảnh vừa quay, thuận miệng dặn dò, “Đi dạo tùy thích nhưng không được đi quá xa, đến lúc đó bị bảo vệ đuổi ra tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Trạng thái của nữ chính không đúng, NG vô số lần cuối cùng cũng qua. Thẩm Ý Nùng ngồi bên cạnh đợi cả buổi sáng, hoa mắt chóng mặt.

Buổi chiều nói là sắp xếp phân cảnh của cô, nhưng xem ra tình hình hôm nay đoán chừng là không tới lượt cô rồi. Làm một diễn viên nhỏ không có nhiều đất diễn lắm, Thẩm Ý Nùng cẩn thận, không dám có bất kỳ ý nghĩ nào, vẫn chịu khó đợi một bên tùy thời chờ dặn dò.

Lúc này nghe được đạo diễn cho ra nghỉ ngơi, cô không khỏi lập tức đứng lên hoạt động gân cốt, ánh mắt không tự giác đánh giá chung quanh.

Mảnh khu biệt thự này không nghi ngờ gì tấc đất là tấc vàng, một góc tuỳ ý mà cũng đẹp đắt đỏ.

Bên tay phải là con đường mòn được hương hoa tử đằng ôm trọn, tạo thành một con đường màu tím nhạt tự nhiên. Một góc hoa bạch ngọc lan khác tỏa hương thơm ngát. Cây nhãn cao lớn, xanh biếc và tươi tốt, ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở cúa tán lá chia thành những mảnh nhỏ tin hin trên mặt đất.

Đầu óc mê man của Thẩm Ý Nùng một ngày cuối cùng cũng thanh tỉnh vài phần, không khỏi cất bước đến bên kia.

Cách lần quay tiếp theo đoán chừng còn một khoảng thời gian nữa, kế tiếp cũng đều là phần diễn của nam nữ chính, tranh thủ thời gian rảnh này đi dạo khắp nơi cũng tốt. Nếu tiếp tục đợi nữa cả người cô cũng sắp mốc meo luôn.

Khi đám người rời đi, không khí dường như tươi mát hơn hẳn. Thẩm Ý Nùng đi dọc theo đường nhỏ, không để ý vô tình đi qua mấy chỗ ngoặt rồi đến một nơi yên tĩnh.

Bên này hình như chỉ có một tòa biệt thự trước mắt, kiến trúc ô vuông sang trọng, tạo hình thiết kế riêng. Ngoài sân có khu vườn nhỏ, lầu một bên cạnh bờ tường đều được nối tiếp làm thành cửa sổ sát đất, có thể tưởng tượng được hình ảnh nắng sớm dâng lên như pha lê chiếu vào trong phòng.

Thẩm Ý Nùng dừng chân, đánh giá công trình kiến trúc trước mắt, trong mắt lộ ra tia tán thưởng.

Đứng tại chỗ nhìn vài giây, cô đang chuẩn bị cất bước rời đi thì bỗng nhiên có một con mèo nhỏ từ phía sau chạy lại, từ trên tường rào nhảy qua, đi vào vườn hoa. Một loạt tiếng động hỗn loạn vang lên, cách một bức tường truyền đến âm thanh meo meo nhát gan của con mèo.

Thẩm Ý Nùng đợi một chút, không thấy bên trong có tiếng động gì khác, trái lại con mèo kia càng kêu dồn dập hơn, không biết bị thương hay không.

Cô do dự hồi lâu, vẫn đi qua.

Bên ngoài cửa mở rộng, thế mà không có khóa. Thẩm Ý Nùng đi vào rất cẩn thận, mắt vừa tìm kiếm bóng dáng con mèo, vừa lên tiếng dò hỏi.

“Xin chào, có ai không ạ?”

Ngay cả kêu vài câu cũng không có ai đáp lại. Có thể là chủ nhà không có ở nhà, lại sơ ý hoặc là không thèm để ý mở cửa sân ra. Thẩm Ý Nùng khẽ thả giọng, sau khi phóng tầm mắt tìm trong vườn hoa một vòng vẫn tìm không ra tung tích của chú mèo nhỏ nghịch ngợm kia.

Cô đang chuẩn bị từ bỏ thì bên tai lại truyền đến hai tiếng kêu yếu ớt và thống khổ, hình như là từ trong phòng truyền ra.

Thẩm Ý Nùng lộ vẻ khó xử, âm thầm đấu tranh nội tâm dữ dội một phen, rồi vẫn cất bước đến. Cánh cửa lớn ở bậc thang cuối kia khép hờ, lộ ra một đường khe hở nhỏ hẹp, tỏa ra vài phần ánh sáng bí ẩn.

Cô nhón chân cẩn thận mà vô ích để nhìn vào trong, dự đoán sẽ không thấy gì bên trong cả nhưng trái lại có vẻ hành tung của mình rất lén lút.

Thẩm Ý Nùng nản lòng thôi nhìn, đang xoay người định rời đi thì đột nhiên có biến.

Bên cạnh góc trưng vài cọng hoa bị góc áo của cô không cẩn thận quẹt phải, chậu hoa không chịu nổi lực, rơi xuống mặt đất.

Tiếng vang lanh lảnh cao vút, lập tức đập tan sự im ắng nơi đây. Thẩm Ý Nùng không kịp phản ứng, cửa ở trước mặt đã bị kéo ra một cái tựa như gió đập mạnh.

Cô hoảng hốt trơ mắt, trong đáy mắt đập vào là một hình ảnh không chân thật.

Trình Như Ca đứng ở trong, khóe mắt đỏ rực, một khuôn mặt vô cùng đẹp trai khẽ liếc nhìn cô.

-

Cả hai đứa chúng tôi sau khi làm xong chương này não rơi vào trạng thái chết máy mấy ngày liền huhu... Mèn ơi sao mà lắm từ hoa mĩ thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.