Edit: Tím
Beta: TH
Có lẽ anh nhìn chằm chằm vào tờ “giấy chứng nhận” này quá lâu, nên trên khuôn mặt hơi đáng sợ. Cô gái nhỏ bên cạnh nhìn anh một lúc lâu mới dè dặt lên tiếng.
“Trình, ngài Trình ạ?”
Trình Như Ca hoàn tỉnh, dùng sức nhắm hai mắt, ánh mắt lại lần nữa dán chặt vào “giấy chứng nhận kết hôn” trong tay, huyệt thái dương đột nhiên giật lên.
“Cái này, tôi mang nó đi trước.” Giọng anh có vẻ khắc chế, cô bé vội vàng gật đầu, sau đó thấy Trình Như Ca mang giấy chứng nhận giả đến máy hủy giấy cách đó không xa, không thương tiếc ném đồ trong tay vào đó.
Thật đúng là thứ đồ chơi rác rưởi!
Mấy giờ sau, Hoàn Ảnh gửi thông báo đầu tiên từ trên xuống dưới. Trong tương lai, nếu có bất kỳ hành động nào liên quan đến danh tiếng của một nghệ sĩ hay bất kỳ lời bịa đặt bừa bãi thì toàn bộ sẽ bị nghiêm túc xử lí, lập tức triển khai lệnh cấm.
Thẩm Ý Nùng luôn cảm thấy Trình Như Ca có gì đó là lạ mấy ngày nay.
Có một cảm giác khó tả, ví dụ luôn trằn trọc trở mình lúc ngủ vào ban đêm, dường như đang có một bụng đầy lo lắng không thể ngủ được. Hoặc thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cô đến thất thần, hay là giống như hôm nay, cho đường thay muối vào thức ăn, khiến món thịt xào ớt xanh biến thành thịt chiên đường và cuối cùng phải mang bỏ hết vào thùng rác.
Buổi tối cô và bà ngoại đang nói chuyện điện thoại. Tuyên Thành hôm nay nhiệt độ xuống thấp, mưa đá lơ không ngừng, bà còn cố ý hỏi cô bên này có lạnh không.
Bắc Kinh nằm ở phía bắc, Tuyên Thành lại ở phía nam, mấy tuần trước tuyết đã sớm rơi. Thẩm Ý Nùng nói rằng bên đây cô đã có lò sưởi, nên ở nhà mặc một bộ đồ dài tay là được rồi.
Bà thẳng thắn nói vậy là tốt rồi, còn liên tục dặn dò. Thẩm Ý Nùng đáp lại từng cái một, không hề thấy phiền khi nghe bà lải nhải.
Nói chuyện điện thoại một lúc lâu, lúc ngắt máy cô còn cảm thấy có chút tiếc nuối. Thẩm Ý Nùng mới vừa nhấc điện thoại ra khỏi tai thì đã nghe thấy giọng nói từ phía sau.
“Khi nào em mới đưa anh về nhà gặp bà nội...”
“Hả?” Cô giật mình quay lại. Dưới ánh đèn màu cam, cô thấy Trình Như Ca đang đứng tựa ở đó, sắc mặt mơ hồ hiện lên nét thâm trầm, hai tròng mắt dứt khoát nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Ý Nùng suy tư vài giây, khó khăn nói: “Sao đột nhiên... Muốn gặp bà nội em vậy?”
“Rất bất ngờ sao?” Trình Như Ca nghiêm mặt khiển trách.
“Chúng ta đã ở bên nhau được hai năm, đã đến lúc gặp người lớn rồi.”
“Nhưng...” Cô cau mày, bỗng nhiên rối rắm. Dắt Trình Như Ca về thành phố nhỏ nơi mình lớn lên, luôn có một cảm giác không chân thật, khiến bản thân phải do dự.
“Nhưng mà làm sao? Em không định chịu trách nhiệm với anh sao?” Người đối diện bất mãn lên tiếng, chân mày nhíu lại còn sâu hơn cả cô, có thể kẹp chết vài con ruồi cũng không chừng, trong mắt chứa đầy giận dữ.
Thẩm Ý Nùng không hiểu tâm trạng của Trình Như Ca lần này thay đổi từ đâu, nhưng cô vẫn lập tức bước tới liên tục dỗ dành anh.
“Dĩ nhiên là không phải rồi! Em chỉ nhất thời chưa phản ứng kịp! Đưa anh đến gặp bà nội, dĩ nhiên em ước còn không được!”
Cô lắc lắc cánh tay anh để lấy lòng, ngẩng mặt lên cười nịnh nọt. Trình Như Ca nhìn xuống cô từ trên cao, hừ một tiếng.
“Ngụy biện.”
“Em chỉ ngụy biện với anh thôi!” Cô cười nói, tiến lên hôn khóe môi anh một cái. Trình Như Ca kiềm chế được hẳn hai giây thì không nhịn được, đôi môi hơi nhếch lên, ho nhẹ, lập tức nghiêm mặt lại.
“Đứng đắn chút!”
“Ồ!”
Ngày Tết đó, hai người đã bay tới Hồng Kông.
Từ sau lúc phẫu thuật, tình trạng thể chất của Trình Quân Hạo không còn như xưa. Người đàn ông trung niên khỏe mạnh từ lần đầu tiên gặp nay đã dần lão hóa. Có lẽ bị sự thương hại cho ông dày vò, khả năng Trình Như Ca tha thứ cho ông là rất lớn. Nói chung nếu không phải yêu cầu gì quá đáng, anh sẽ đáp ứng ông.
Đêm giao thừa, họ cùng nhau ăn cơm ở nhà. Bàn ăn gỗ màu đỏ, vẫn là mối quan hệ cha con, thỉnh thoảng nói chuyện đôi câu, hỏi về tình hình của công ty, cuộc sống gần đây. Nếu không phải Trình Hy nói xen kẽ vào thì có lẽ bầu không khí sẽ càng lạnh hơn nữa.
Ngày mùng một đầu năm mới, Trình Như Ca đến thăm chú bác họ hàng cùng các đối tác quan trọng trong công việc.
Mùng hai, hai người bay thẳng đến Tuyên Thành.
Bà nội luôn sống ở quê, một thị trấn nhỏ cách thành phố không xa. Cô không thích cuộc sống ở thành phố, mọi người cũng không mấy thân thiện. Ở quê, hàng xóm xung quanh lại rất ấm áp nhiệt tình. Ban ngày họ làm xong thì tụm lại một chỗ tán dóc, buổi tối có chuyện gì cũng nói lớn tiếng đến mức cả con phố đều nghe được.
So với ở trong thành phố chỉ có một mình ngồi coi TV thì như vậy vẫn tốt hơn rất nhiều.
Máy bay hạ cánh ở Tuyên Thành, mưa lất phất rơi, bầu trời ảm đạm, gió lạnh và mặt đất ẩm ướt.
Đây vốn dĩ chính là khí hậu vào những ngày Tết ở Tuyên Thành, mưa suốt cả ngày, mang theo sự ẩm ướt và lạnh lẽo của mùa đông. Vừa bước ra khỏi cửa, cả người như được dội nước muốn mốc meo.
Trước đó hai người đã đặt xe, đi từ sân bay đến thị trấn cũng phải mất nửa ngày. Khung cảnh hai bên thay đổi từ thành phố phồn thịnh, sầm uất đến những ngôi nhà thấp. Rồi đến những dòng sông, ngọn núi bất tận, con đường rộng rãi cũng biến thành con đường xi măng nhỏ hẹp, thi thoảng còn khiến xe lắc lư.
Trên đường về nhà, bà nội có gọi vài cuộc điện thoại, rất vui mừng khi biết cô sẽ dẫn bạn trai nhà. Vừa nghe cô kể xong là mừng rỡ không thôi, liên tục khen tốt. Bên kia bà không đợi được đã bắt đầu bày bàn ăn, Thẩm Ý Nùng muốn nói lại nhưng cũng phải thua trước sự nhiệt tình của bà.
Sau khi báo với bà rằng còn khoảng nửa tiếng nữa đến nơi, Thẩm Ý Nùng kết thúc cuộc gọi, nhìn sang Trình Như Ca, thật lòng hỏi: “Có phải hơi không quen không?”
Tâm trạng của cô lúc này hơi phức tạp, giống như đang hái một bông hoa cao sang giàu có, lén giữ lại mang về ngôi nhà đơn sơ của mình làm của riêng. Lúc nào cũng có cảm giác tội lỗi vì kéo thần tiên trên trời xuống phàm trần.
“Không sao, anh cũng đã khá quen rồi.” Chân mày Trình Như Ca khẽ dịch, giọng điệu bình tĩnh.
“Anh đã từng sống ở vùng núi một vài tháng để quay phim, thậm chí phải xuống nước để vệ sinh, mọi người cũng chỉ có thể tắm một lần một tuần.”
“Ôi trời.” Tưởng tượng đến cảnh đó, ánh mắt Thẩm Ý Nùng hơi thay đổi, nhìn anh đầy phức tạp.
“Nhưng cũng tốt.” Trình Như Ca chuyển câu chuyện. “Lúc đó đang là mùa đông, thường xuyên có tuyết rơi, xúc một thùng tuyết rồi đun lên, cũng có thể dùng được mấy lần.”
“Phim nào vậy ạ? Sao điều kiện lại khó khăn thế?” Thẩm Ý Nùng suy nghĩ hai giây, không chờ anh trả lời đã đoán ra được, âm lượng tăng cao.
“Là hoàng đế phải không ạ?” Cô nhớ có một cảnh trong phim đó là ở trên núi, tuyết phủ kín bầu trời.
“Sao em biết?” Anh ngạc nhiên.
“... Ừ thì, em có loáng thoáng xem qua bộ phim đó, thường có cảnh tuyết rơi.” Thẩm Ý Nùng luống cuống một lúc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trình Như Ca không nghi ngờ gì.
“Đúng vậy, chính là bộ đó, vì vậy đừng lo lắng.” Anh xoa đầu cô.
“Anh cũng như em thôi, chỉ là quay lại để thăm người nhà mà thôi.”
Khi xe chạy đến thị trấn nhưng không đi vào, tài xế tìm chỗ bên lề đường để dừng và chọ hai người họ xuống. Thẩm Ý Nùng sửa sang lại khăn quàng và mũ. Trình Như Ca mở cốp xe lấy đồ ra, xách túi lớn túi nhỏ trong tay. Thẩm Ý Nùng cũng cầm đỡ anh vài thứ, thuận tiện kéo khăn quàng trên cổ anh cao hơn che kín mặt.
Sau cơn mưa, con đường phủ đầy nước bùn, hơn nữa cả hai bên đều có người ở nên có vẻ hơi lộn xộn. Từ đây đi bộ đến nhà bà nội phải qua hai con hẻm, Thẩm Ý Nùng dẫn Trình Như Ca rất cẩn thận để ý dưới chân, sợ rằng lỡ bất cẩn sẽ làm dơ ống quần.
Có lẽ vì thời tiết lạnh, mọi người cũng không muốn ra ngoài, làm ổ trong nhà xem chương trình TV ngày tết. Người đi bộ trên đường rất ít, chỉ có mấy đứa trẻ tụ tập ở góc phố, có vẻ như đang thảo luận ý tưởng mới để đốt những quả pháo nhỏ so với năm ngoái.
Bà nội sống xa nhất, yên tĩnh, khu vực xung quanh thậm chí còn vắng vẻ hơn. Một cành mai nhô ra mặt đường, các cành cây khác xen kẽ lẫn nhau, khoảng sân nhỏ được lát bằng gạch màu xám, trông cũng rất thú vị.
Trình Như Ca nhìn xung quanh đánh giá, không nhịn được nói: “Nơi này mang cảm giác giống Giang Nam.”
“Nói thật thì bên này của em đúng là bị chia thành khu vực của Giang Nam.”
Hai người đang nói chuyện, cánh cửa bên tay phải bỗng mở ra, một người phụ nữ tốt bụng bước ra từ bên trong, khi nhìn thấy họ, đôi mắt bà sáng lên.
“Ôi, Thanh Thanh đấy à, cuối cùng con cũng về rồi, bà nội của con đợi con cả buổi sáng rồi đó.”
“Dì Lý.” Thẩm Ý Nùng cười chào dì, “Đã lâu không gặp dì ạ.”
“Ừ ừ.” Bà đáp lời, từ ngoài sân hét vọng vô trong: “Thím ơi! Cháu gái thím đã về rồi này! Ra đây nào–”
“Sao! Thật không! Về nhanh vậy sao.” Tiếng cười của bà nội vọng ra, theo đó là một loạt tiếng bước chân, Thẩm Ý Nùng vội vàng tạm biệt dì.
“Dì Lý, chúng con vào nhà trước nhé.” Cô chỉ về phía nhà bà ngoại đằng sau. Đôi mắt của dì Lý vẫn dán trên người Trình Như Ca, không ngừng khen ngơi.
“Được được được, anh chàng này tuấn tú lịch sự, trẻ tuổi tài cao, rất hợp với con...”
Thẩm Ý Nùng bối rối, khuôn mặt của Trình Như Ca gần như được che kín hết một nửa, cũng không biết chỗ nào nhìn ra tuấn tú lịch sự trẻ tuổi...
Nghe vậy cô cố tình quay đầu nhìn một chút, đối diện là hàng lông mày cân đối anh tuấn của Trình Như Ca, đẹp như dùng cọ vẽ.
Cô im lặng, cảm thấy rằng các cụ già có con mắt nhìn người thật chính xác.
Đang nói chuyện dăm ba câu, bà Thẩm đã mở cửa sân bước ra. Vừa nhìn thấy hai người họ, những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng được kéo dãn bởi nụ cười, ngẩng đầu nhìn Trình Như Ca, cả người sung sướng.
“Nào nào, vào nhà trước đã, lạnh quá, mau vô sưởi ấm.”
Bà cười híp mắt dẫn họ vào nhà, khoảng sân nhỏ vẫn như vậy, Thẩm Ý Nùng quen thuộc mở tủ giày gỗ ngay cửa, lấy ra một đôi dép đan mới, cúi xuống thay giày.
“Cái này được chuẩn bị đặc biệt cho cháu.” Bà nội đưa cho Trình Như Ca một đôi dép đan bằng len màu nâu xám, nụ cười trên mặt tươi rói.
“Cùng một cặp với đôi trên chân Thanh Thanh, năm nay bà cố tình làm cho mấy cháu.”
Thẩm Ý Nùng cúi đầu nhìn, đôi dép kia của Trình Như Ca lớn hơn, họa tiết hai con vịt nhỏ trên đường len màu xám tro giống hệt như đôi màu đỏ sẫm trên chân cô, lại còn là kiểu tình nhân.
“Bà nội, bà đã chuẩn bị khi nào vậy ạ?” Cô dở khóc dở cười, lúc báo là sẽ dẫn bạn trai về nhà, chỉ mới có nửa tháng trước.
“Bà tạm thời đừng làm vậy nữa được chứ?” Cô như nghĩ đến điều gì, hoài nghi hỏi.
“Con chỉ muốn bà yên tâm nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.”
Bà lão nghiêng đầu, tỏ vẻ không đồng ý: “Lần đầu tiên bà được gặp cháu rể của mình, phải chuẩn bị quà ra mắt chứ.”
“Cảm ơn bà ạ.” Trình Như Ca đưa tay nhận lấy đôi dép, đôi mắt sáng và vô cùng dịu dàng.
“Nhưng Thanh Thanh nói cũng đúng ạ, bà phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Được được, bà sẽ.” Thái độ bà hoàn toàn khác so với khi đối mặt Thẩm Ý Nùng, bà ngay lập tức mỉm cười đồng ý, hiền từ nhìn anh.