Bàn tay anh đặt lên ót cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
“Còn đau đầu không?” Thanh âm của anh lại lần nữa vang lên, có chút khàn khàn, hình như chưa tỉnh ngủ.
Cô lắc đầu.
“Không...... Không đau......”
“Vậy ngủ tiếp đi, hiện tại còn sớm.”
“Vậy còn anh thì sao......”
Vạn nhất lát nữa ngủ dậy, vừa lúc Nguyễn Lệ đứng ở cửa thì làm sao, đúng 6 giờ sáng Nguyễn Lệ sẽ đến đây.
“Không có việc gì, trước khi bọn họ đến anh sẽ đi, yên tâm đi.” Nói xong anh cúi đầu hôn lên trán cô, cũng đem cô ôm chặt vào lòng.
“Ngủ đi.”
Bạc Kha Nhiễm ừ một tiếng.
Hiện tại trong lòng cô rất loạn, thậm chí đến bây giờ cô còn nghĩ đây là một giấc mộng, có khi nào chờ cô ngủ một giấc thức dậy mọi thứ chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nghĩ như vậy, lúc này Bạc Kha Nhiễm một lần nữa nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Người trong ngực một lần nữa tiến vào mộng đẹp, người đàn ông vốn đang ngủ lại lặng yên mở mắt.
Trong bóng đêm, đôi mắt đen thâm trầm chứa đầy sủng nịnh ôn nhu nhìn người trong ngực.
Thời điểm cô ở trong lòng anh tỉnh dậy, anh cũng đã nhận ra.
Quả nhiên cô vẫn như một con sóc nhỏ, lúc nào cũng lúng túng, nhưng cô như vậy lại làm anh thích không buông được.
Sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng.
Trong phòng lặng yên không một tiếng động, trên giường có một dáng người nhỏ nhắn, vài giây qua đi, người trên giường chậm rãi mở mắt.
Bạc Kha Nhiễm có chút mờ mịt nhìn trần nhà, sau đó nghiêng đầu nhìn gối bên cạnh mình.
Sạch sẽ như chưa từng có người nằm đó.
Chả lẽ đó chỉ là một giấc mơ, sao cô có thể mơ một giấc mơ hoang đường như vậy?
Bạc Kha Nhiễm tự giễu cười cười, nhìn thoáng qua đầu giường, 5 giờ bốn mươi lăm, còn nửa giờ nữa Nguyễn Lệ cùng Miniu sẽ đến đây.
Nghĩ vậy cô xốc lên chăn ngồi dậy.
Trong nháy mắt quay người chợt lạnh.
Cô cúi đầu, khóe miệng tươi cười nháy mắt cứng đờ.
Đai đeo......
Những hồi ức đêm qua lần lượt ùa về, vô cùng rõ ràng.
Cô nhớ lại lời anh nói lúc nửa đêm.
Anh nói anh sẽ rời đi trước khi bọn họ tới
Cho nên đây không phải một giấc mộng, mà thật sự trước khi bọn họ đến anh đã đi rồi.
Khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng xuất hiện chút xấu hổ, giận dữ cùng ảo não.
Nhưng cô cũng không có quá nhiều thời gian để xấu hổ, cô phải nhanh chóng tắm rửa xong trước khi Nguyễn Lệ đến, nếu để cô ấy biết cô ra ngoài uống rượu, phỏng chừng sẽ nổi điên.
Nghĩ xong, cô lập tức xuống giường, chân trần chạy về phía phòng tắm,
Thời điểm Nguyễn Lệ tới, Bạc Kha Nhiễm đã thu thập thỏa đáng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng mở cửa cho hai người, hành động này làm cho Nguyễn Lệ đang chuẩn bị gõ cửa lần hai có chút khiếp sợ.
Mang theo Bạc Kha Nhiễm lâu như vậy, Nguyễn Lệ biết rõ Bạc Kha Nhiễm người này thích ngủ như mạng, mỗi lần Nguyễn Lệ kêu Bạc Kha Nhiễm rời giường, ít nhất phải gõ cửa ba lần, hiện giờ, cô vừa mới gõ cửa lần thứ nhất, cửa liền mở, thật là làm cô kinh ngạc.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?”
Bạc Kha Nhiễm biết Nguyễn Lệ muốn trêu chọc mình, xấu hổ không nói gì.
Nguyễn Lệ thấy tóc cô hơi ướt, nói: “Em đã tắm gội xong rồi hả?”
“Vâng, hôm nay tỉnh dậy hơi sớm.” Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng giải thích.
Cô chịu dậy sớm, đây là điều Nguyễn Lệ ước ao bao lâu.
“Được rồi, nhanh qua chỗ Miniu trang điểm đi, sau đó chúng ta đến phim trường.”
“Vâng.”
Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, Miniu nhanh chóng đem đồ trang điểm đặt lên mặt bàn.
“Nhiễm tỷ, hôm nay chị mặt áo cổ lông sao?” Miniu một bên giúp cô trang điểm, một bên nghi hoặc hỏi.
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt, nhớ tới một màn trước đó không lâu ở trong phòng tắm.
Lúc cô đi vào phòng tắm, nhìn thấy chính mình trong gương, cả người đều ngốc.
Bởi vì trên người cô, từ cổ đến xương quai xanh, đều là những vết đỏ, lớn nhỏ đủ cả, cô cũng không phải thiếu nữ mười bảy tám tuổi, đương nhiên biết những dấu vết đó là cái gì.
Mà người lưu lại những vết đó trên người cô, cô cũng biết rất rõ.
“Nhiễm tỷ, sao mặt chị đỏ vậy?”
Thanh âm Miniu đánh gãy suy nghĩ của Bạc Kha Nhiễm, cô nhanh chóng thoát khỏi ký ức phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thấy mình trong gương.
Lúc này cả hai má đỏ ứng.
Nhanh chóng dịch tầm mắt, cô chột dạ cười với Miniu, nói sang chuyện khác, “Không có việc gì, em nhanh trang điểm cho chị đi, đến phim trường sớm một chút.”
Miuin còn nhỏ, so với Bạc Kha Nhiễm còn ít hơn hai tuổi, vừa nghe cô nói như vậy lập tức quên chuyện lúc trước, chuyên tâm trang điểm cho cô.
Bạc Kha Nhiễm thấy Miuin thành công bị mình dời sang chuyện khác, không khỏi trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quả nhiên vẫn là cô gái nhỏ.
Sau khi tới phim trường, cô nhanh chóng đi đến phòng trang phục.
Cách giờ bấm máy còn có nửa giờ, bởi vì trang phục rườm rà, nên trước tiên phải mặc quần áo.
Thời điểm thay quần áo, cô thầm nghĩ mình may mắn, cung trang của cô đều cao cổ, có thể che khuất dấu hôn, bằng không cô thật sự không biết nên giải thích thế nào cho tốt.
Mặc xong quần áo đi ra, vừa lúc đụng phải Lục Hi Hòa cũng từ một phòng thay quần áo khác đi ra.
Trang phục trên người hai người giống nhau, đều là trang phục cung nữ.
Lục Hi Hòa liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trước ngực cô, trong mắt hiện lên một tia ngả ngớn.
“Nhìn cái gì đấy?” Bạc Kha Nhiễm hỏi.
Lục Hi Hòa đột nhiên nở nụ cười, tiếp theo dùng bàn tay so một cái lớn nhỏ.
Bạc Kha Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua, tiện đà nhìn về phía Lục Hi Hòa, trong nháy mắt hiểu ý.
“Nữ lưu manh.” Bạc Kha Nhiễm trừng mắt nhìn Lục Hi Hòa, nói xong cũng không để ý đến Lục Hi Hòa, lập tức đi ra ngoài.
Lục Hi Hòa nhìn bóng dáng Bạc Kha Nhiễm, không khỏi nở nụ cười.
Thái Nguyệt nhìn hoa đán nhà mình cười không còn hình tượng, không khỏi đau đầu.
Thói xấu này của Lục Hi Hòa sửa mãi không được, nhìn thấy ai xinh đẹp liền đùa giỡn.
“Không công bằng, quá không công bằng.” Từ phòng trang phục đi ra, trong miệng Bạc Kha Nhiễm vẫn lẩm bẩm oán niệm.
Rõ ràng hai người bọn cô cao bằng nhau, cân nặng cũng xấp xỉ, nhưng mà nơi nào đó lại một trời một vực.
“Không công bằng......”
Đang lẩm bẩm, phía trước liền truyền đến âm thanh nói chuyện, Bạc Kha Nhiễm đối với thanh âm của Thẩm Dữ cực kỳ mẫn cảm, vừa nghe xong liền biết, người đang đi đến chính là anh.
Quả nhiên, Thẩm Dữ đang cùng tổ trưởng tổ trang phục Triệu Cần đi về phía cô.
Thẩm Dữ mặc áo khoác màu đen, khóa áo mở rộng, lộ ra áo lông bên trong, bên dưới quần dài đen, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Có lẽ ánh mắt Bạc Kha Nhiễm quá mức lộ liễu, vốn Thẩm Dữ vẫn luôn nghiêng đầu cùng Triệu Càn nói chuyện, đột nhiên quay sang nhìn cô.
Ánh mắt thâm thúy như trói chặt cô.
Dưới ánh mắt ấy, tim Bạc Kha Nhiễm rơi mất nửa nhịp, hơn nữa, cô còn liều mạng làm một việc.
Ngay trước mặt anh quay đầu chạy --
Thẩm Dữ nhìn bộ dạng Bạc Kha Nhiễm chạy trối chết, có điểm buồn cười.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Sợ tới mức cô vừa nhìn thấy anh liền quay đầu bỏ chạy.
Triệu Càn cũng nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm, đang chuẩn bị cùng cô chào hỏi, kết quả giây tiếp theo cô quay đầu chạy mất, làm cho ông có chút nghĩ không thông.
“Bạc tiểu thư làm sao vậy?”
Thẳng đến thân ảnh Bạc Kha Nhiễm biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Dữ mới quay lại nói chuyện với Triệu Càn.
“Không rõ lắm, có lẽ là có việc gấp.”
Triệu Càn không nghi ngờ gì, liền gật đầu, “Có thể là vậy.”
“Đúng rồi, Thẩm Đạo, ta mới vừa nói kinh phí trang phục mới vấn đề?”
Thẩm Dữ nhìn ông một cái, vươn tay đưa ra một dãy số, khẽ mở miệng hỏi.
“Đủ rồi sao?”
Vừa thấy con số này, trên mặt Triệu Càn lập tức cười tươi như hoa, “Đủ, đủ rồi, đủ rồi.”
“Vậy ông mau chóng đi làm đi.”
“Được được, ta đi làm việc, Thẩm Đạo ngươi tuyệt đối yên tâm.”
Thẩm Dữ duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của ông, “Đi thôi, nên quay rồi.”