Sau khi về nhà, Tiêu Hàm dẫn ba mẹ Lạc đi nghỉ ngơi một chút, chờ cậu chuẩn bị cơm chiều.
“Chồng, đi thôi, tụi mình thật hạnh phúc khi có con dâu đa tài như vậy nhỉ.”
“Nào có ạ.” Tiêu Hàm được mẹ Lạc khen, ngượng ngùng cúi đầu.
Lạc Thần Dật thấy Tiêu Hàm thẹn thùng, cúi đầu cưng chiều hôn hôn hai má cậu, Hàm Hàm của hắn thật sự rất đa tài. “Hàm Hàm không cần khiêm tốn. Hàm Hàm rất đa tài, em xem mấy người hiện nay đi, đừng nói tới đàn ông, ngay cả phụ nữ là đã có nhiều người không biết nấu cơm. Mà nếu có nấu, chắc chắn không ai nấu ngon bằng Hàm Hàm.”
Ba Lạc mẹ Lạc nhìn bộ dạng Lạc Thần Dật “Hàm Hàm của anh là tốt nhất, Hàm Hàm là người có khả năng nhất” thì hai người cười mà không nói, xem ra con trai rất yêu Tiêu Hàm, bằng không sao lại để lộ vẻ mặt “ngốc” đáng yêu này, quả là rất hiếm thấy đó nha ~
“Dật...” Nghe Lạc Thần Dật nói như vậy, trong lòng Tiêu Hàm cực ngọt ngào, Dật thiệt là, trước mặt ba mẹ nói thế chỉ tổ làm cho cậu ngượng ngùng.
Tiêu Hàm bĩu môi mắt trừng Lạc Thần Dật một cái, “Dật, đừng nói nữa mà.”
“Hàm Hàm không cần mắc cỡ, anh nói thật.”
“Nhưng ngài trước mặt ba mẹ nói như thế sẽ làm em ngại >_<”
“Anh biết Hàm Hàm của anh hay mắc cỡ, nhưng Hàm Hàm của anh chính là giỏi nhất.”
“Khụ khụ.” Mẹ Lạc nhìn thấy con trai và con dâu mình làm như không thấy bà và chồng bà đang ở đây, bà rất muốn phá đám hai đứa này, he he, xin hãy bỏ qua cho người mẹ xấu tính này nhé =v=
( Tác giả: Cháu nói này ba Lạc, người không quản vợ của mình sao, cứ mặc bà phá đám vợ chồng son người ta nói chuyện yêu đương, bộ ngài tính không quản thiệt hả?
Ba Lạc bình tĩnh lật báo, không để ý tới tác giả.
Tác giả bị bơ, tủi thân ngồi trong góc tường vẽ vòng tròn: Ngộ nguyền rủa nị đi mua mỳ ăn liền không có gia vị!!
Tiểu Hàm Hàm đi ngang qua, chớp đôi mắt to vô tội: tụi này chưa bao giờ ăn cái món thiếu dinh dưỡng đó. Lúc trước tôi cũng chưa bao giờ ăn qua, tại nó tốn tiền nhưng chẳng đủ no gì cả =v=
Bạn tác giả hộc máu, bất tỉnh nhân sự.)
“Con trai, trước khi con và con dâu định nói chuyện yêu đương thì có thể nghĩ cho hai người già chúng ta không?” Mẹ Lạc cười trêu ghẹo.
Tiêu Hàm hồi phục tinh thần, “A!” một tiếng mặt đỏ thẫm ngay tức khắc, thiệt tình, lại mất mặt với ba mẹ. “Ba... Mẹ.... Con... xuống bếp....” Nói xong bỏ chạy nhanh như chớp.
Mẹ Lạc nhìn bộ dáng Tiêu Hàm bỏ chạy, cười, “Ha ha, đứa nhỏ Tiêu Hàm này đúng là rất dễ mắc cỡ.”
“Mẹ, mẹ biết em ấy mắc cỡ mà còn đi ghẹo em ấy nữa, lần sau không được như vậy.” Có ghẹo thì cũng là hắn ghẹo, Lạc Thần Dật yên lặng bổ sung trong lòng.
“Được rồi được rồi, mẹ không chọc nó nữa, đúng là có vợ quên mẹ mà ~” Mẹ Lạc làm bộ rơi lệ, dùng khăn tay xoa xoa khoé mắt.
Lạc Thần Dật nhìn động tác của mẹ Lạc, khoé miệng giật giật, có người mẹ như vậy không biết có phải bất hạnh hay không nữa -_-!!
“Thôi đi, chiêu này của mẹ cũ rồi.”
“Khụ khụ. Thằng nhóc này.” Mẹ Lạc bị vạch trần cũng chẳng ngượng ngùng, ngược lại còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lạc Thần Dật.
“... Mẹ, mẹ với ba ở trong này nghỉ ngơi đi, con xuống phòng bếp giúp Hàm Hàm một tay.” Nói xong không đợi mẹ Lạc phản ứng, Lạc Thần Dật vội bước đến phòng bếp, tính của mẹ chỉ có ba hắn mới chịu nổi.
“Haizz ~ “ Mẹ Lạc còn muốn nói gì đó nhưng Lạc Thần Dật đã đi rồi, thiệt tình à, bà cũng đâu phải là quái thú hồng thuỷ gì đâu, không đi nhanh thì bà sẽ ăn tụi nó chắc >_< vẫn là chồng bà tốt nhất, không cần để ý đến xấp nhỏ làm gì, “Chồng à, anh vẫn là tốt nhất.”
Ba Lạc cưng chiều nhìn qua mẹ Lạc, “Thôi mà vợ, đừng mất hứng.”
Mẹ Lạc tựa vào vai ba Lạc gật đầu, “Không phải em giận mà là Thần Dật càng lớn càng không đáng yêu, trước đây nó dễ thương biết chừng nào, cái dáng làm cô công chúa của nó tới bây giờ em vẫn nhớ rõ, còn nữa, trước đây Thần Dật là đứa nghe lời em nhất, mà bây giờ thì.. haizz ~ “ Mẹ Lạc làm bộ không vui thở dài.
Ba Lạc biết rõ tính của vợ mình, chỉ cưng chiều nhìn mẹ Lạc, ông ôm bà vào lòng, không nói gì. Mẹ Lạc biết người bà yêu thường không nói nhiều, bèn ở trong lòng ông tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
....
Lạc Thần Dật đi vào phòng bếp, nhìn người yêu đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, tiến lên tiếp nhận cải trắng trong tay Tiêu Hàm, đi đến bồn nước để rửa.
“A Dật, sao ngài không ở chơi với ba mẹ?” Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật đang rửa cải trắng, hỏi.
“Ha ha, anh đến giúp Hàm Hàm một tay. Còn về phần ba mẹ, anh ở đó để làm bóng đèn à?” Lạc Thần Dật vừa rửa cải trắng vừa trả lời Tiêu Hàm.
“Thế, Dật, mình cùng nấu cơm cho ba mẹ ăn.”
“Ừ.”
Đề nghị này của Tiêu Hàm chính là hợp ý với Lạc Thần Dật, hắn còn ước lúc nào cũng có thể ở bên cạnh Tiêu Hàm. Phải biết rằng, Tiêu Hàm thấy hắn công tác vật vã cần nghỉ ngơi nhiều nên khi nấu cơm lúc nào cũng không cho hắn lại giúp.
Lạc Thần Dật có phản bác không giúp cũng được, nhưng mà phải đứng xem Tiêu Hàm nấu cơm. Thế mà Tiêu Hàm lại nói hắn ở trong đây hiệu suất nấu cơm của cậu sẽ giảm đi mất, hắn vẫn là nên đi làm việc hoặc ngồi nghỉ đâu đó đi.
Lạc Thần Dật vốn đang có chuyện muốn nói, nhưng Tiêu Hàm lại chủ động hôn hắn một cái, hắn hạnh phúc đến nỗi nhìn đường cũng chẳng rõ, bộ dáng này làm cho Tiêu Hàm phải cười trộm vài lần.
Bởi mới nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, câu này vẫn rất hiệu nghiệm tuy đó chỉ là những câu chuyện vụn vặt.
Chờ chồng chồng hai người Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm nấu cơm xong đi ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy cảnh mẹ Lạc tựa vào lòng ba Lạc ngủ, Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm liếc nhau, quyết định chờ mẹ Lạc thức dậy rồi dùng cơm chiều.
Ba Lạc thấy con trai con dâu mang vẻ mặt hiểu cho, vui mừng cười. Nhưng thôi, ông phải gọi mẹ Lạc thức dậy thôi, muốn nghỉ nghê thì no bụng rồi hẵn nghỉ, chứ để bụng đói không tốt.
“Vợ à, dậy đi, ăn no rồi ngủ tiếp.” Ba Lạc ôn nhu đánh thức mẹ Lạc.
Mẹ Lạc ưm một tiếng, chậm rãi tỉnh lại, “Ưm, chồng? Ăn cơm sao?”
“Đúng đó vợ yêu, ăn cơm thôi, em nhất định đói bụng rồi, con trai với con dâu còn đang chờ kìa.” Ba Lạc ôn nhu nói với mẹ Lạc.
“Ưm, được, chồng, đi ăn cơm. Không thể để cho hai đứa Thần Dật với Tiêu Hàm chờ. Em muốn để lại ấn tượng tốt, muốn làm một bà má chồng dịu hiền cơ.”
Ba Lạc cưng chiều nhìn mẹ Lạc nhưng không trả lời, trong lòng ông chẳng có người nào hoàn mỹ hơn mẹ Lạc cả.
Ba Lạc nắm tay mẹ Lạc đi vào phòng ăn, Lạc Thần Dật ra dấu cho dì Trương bắt đầu dọn bữa tối. Chờ dì Trương và vài người hầu đem đồ ăn lên, ba Lạc mẹ Lạc và chồng chồng Lạc Thần Dật Tiêu Hàm ngồi xuống, bữa tối bắt đầu.
“Oa! Đều là Tiêu Hàm con làm đấy sao?! Thật tuyệt!” Mẹ Lạc nhìn bốn món mặn một món canh ngào ngạt hương thơm trên bàn, kinh ngạc qua đi chính là bội phục. Phải biết rằng bà không phải không thể nấu cơm, nhưng mà cơm bà làm thì khó mà nuốt vào miệng, tuy rằng chồng con đều động viên bảo là cũng không đến nỗi tệ lắm, nhưng bà biết rõ trình độ nấu ăn của mình, bà đời này xem như là không có duyên với phòng bếp.
“Ừ, không tồi, rất ngon miệng.” Ba Lạc sau khi nếm thử cũng tán dương.
Nghe ba mẹ khen mình, Tiêu Hàm ngượng ngùng cười cười, “Cám ơn ba mẹ đã khen. Con không biết hai người thích ăn gì nên chỉ làm đỡ vài món, mong là hai người không ghét. Trước kia đầu bếp dạy con nấu cũng bảo con rất có thiên phú.”
“Đúng đúng, thật tuyệt! Rất ngon miệng!!” Mẹ Lạc lại ăn thêm vài muỗng, rồi giơ ngón tay cái lên với Tiêu Hàm.
Thật ra thì đồ ăn mà Tiêu Hàm làm cũng không tồi, nhưng khi so với những món ăn mà ba mẹ Lạc đã nếm qua thì cũng không có gì gọi là ưu thế. Nhưng tình yêu của Tiêu Hàm dành cho họ có dùng tiền cũng không mua được.
Ba Lạc gấp mấy món vào chén mẹ Lạc, “Được rồi, lo ăn đi, em xem, Tiêu Hàm đã vùi mặt vào trong chén luôn rồi kìa.”
Mẹ Lạc vừa nhìn thấy liền bật cười, ha ha, đứa nhỏ Tiêu Hàm này quá dễ mắc cỡ, quên đi, bà vẫn là nên thành thật ăn cơm, nếu còn khen nữa chắc Tiêu Hàm sẽ úp luôn cả mặt vào đó mất.
Lạc Thần Dật thấy người yêu thẹn thùng, cười cười, Hàm Hàm của hắn vẫn luôn dễ xấu hổ. “Không sao đâu Hàm Hàm, ba mẹ nói thật, đồ ăn em nấu rất ngon.” Nói xong, Lạc Thần Dật gấp mấy đũa bỏ vào trong chén Tiêu Hàm.
Tiêu Hàm ngượng ngùng nhìn ba Lạc mẹ Lạc một cái, cậu lại mất mặt trước ba mẹ nữa rồi >_< Không được, cậu phải bỏ đi cái tính hễ một chút là thẹn thùng mới được.
Bữa cơm chiều cứ thế trôi qua trong bầu không khí ấm áp.