Hai người Tiêu Hàm nhàn nhã tự tại trở về nhà, vừa đi vừa ngẫu nhiên nhìn cảnh vừa tán gẫu với Trương Lâm. Nhờ hai mươi mấy phút đi bộ đó, hai người đã có thể tiến hành từng bước hiểu rõ lẫn nhau, làm sâu sắc tình cảm của hai người.
Hai người Tiêu Hàm sau khi về đến nhà, không hẹn mà cùng ngồi xuống ghế sô pha, đi bộ lâu như thế thật sự rất mệt! Mệt quá đi ~ nhưng mà vì mỹ thực rất đáng giá, đây chính là điển hình của tham ăn, sao cũng được, có đồ ăn là ok ~
Đợi hai người nghỉ ngơi cho đã, cũng vừa lúc tới giờ buổi học của Tiêu Hàm. Trương Lâm dạy thì Tiêu Hàm học, thời gian cứ thế trôi qua rất mau, khoá buổi chiều cuối cùng cũng kết thúc.
Tiêu Hàm nhân lúc Trương Lâm đang sắp xếp tài liệu, “A Lâm, thầy ở lại ăn tối với tụi em đi, chờ em với Dật đi mua đồ để nấu.”
Trương Lâm khoát tay, “Lần sau đi, hôm nay tôi có việc rồi.”
Trương Lâm còn lâu mới nói với Tiêu Hàm rằng ở lại mắc công trở thành bóng đèn, sẽ bị mắt Lạc Thần Dật giết chết, sẽ bị hắn kiếm cớ gây áp lực công việc.
Lạc Thần Dật là đại tổng tài còn y chỉ là một người dân nhỏ bé, hai người họ căn bản không thể so sánh, hơn nữa y hiện tại còn cầm tiền lương từ Lạc đại tổng tài đó. Đắc tội Lạc Thần Dật cũng có nghĩa không có tiền ăn cơm T_T
Mọi người đều nói tổng tài đều là lòng dạ hẹp hòi thủ đoạn độc ác bất nhân tính nhưng chỉ dịu dàng với người mình để ý, nhớ đến đó Trương Lâm lại thấy cả người rờn rợn.
Tiêu Hàm không biết suy nghĩ trong lòng Trương Lâm, căn cứ theo trình độ phổ thông, đường thông não của Trương Lâm người bình thường khó có thể lý giải!! -_-
Tiêu Hàm thấy Trương Lâm có hơi sốt ruột, tưởng y chắc hẳn có chuyện gấp cho nên không giữ y lại nữa, “Vậy thôi, A Lâm, thầy nhớ đi đường cẩn thận.”
Chờ Trương Lâm đi rồi, Tiêu Hàm mới ngồi xuống sô pha xem lại những điều mình được học hôm nay. Tuy cậu hiểu nhưng ôn lại vẫn tốt hơn nhiều. Ngay lúc Tiêu Hàm đang ôn bài thì Lạc Thần Dật về đến nhà.
Tiêu Hàm nghe được tiếng xe chạy vào sân, cậu vội buông cuốn sách trong tay, cuống quít chạy vào sân. Lạc Thần Dật vừa đậu xe xong thì thấy Hàm Hàm của hắn bước vội về phía hắn, hắn giang hai tay về phía Hàm Hàm.
Tiêu Hàm đối với Lạc Thần Dật vẫn là treo nụ cười ngọt ngào, cậu nhào vào vòng ôm ấp áp Lạc Thần Dật vì cậu mà mở rộng.
Tiêu Hàm cọ cọ Lạc Thần Dật, “Dật ~ Mừng ngài về nhà ~”
Lạc Thần Dật liền hôn lên đôi môi đỏ của Tiêu Hàm, Hàm Hàm của hắn luôn làm cho tim hắn đập như vậy.
Lạc Thần Dật nghĩ mỗi ngày đều có người chờ mình về nhà, cảm giác này thật sự tốt quá, hắn cảm thấy mình có động lực để sau này đi làm, bởi vì sẽ có người ở nhà chờ mình về.
Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm đứng trong sân trao đổi một nụ hôn nồng nhiệt đúng chuẩn, người hầu chung quanh mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực coi như không thấy điều gì.
A, thời tiết hôm nay thật tốt, đây là điều mà tất cả người hầu nhất trí nghĩ.
Sau khi từ trong nụ hôn nồng nhiệt phục hồi tinh thần, Tiêu Hàm phát hiện tất cả mọi người đều thấy hai người họ nồng nhiệt hôn nhau, thẹn thùng chôn mặt trong lòng Lạc Thần Dật.
Lạc Thần Dật nhìn người trong lòng thẹn thùng, tươi cười trên mặt càng thêm sâu, “Có sao đâu Hàm Hàm, có gì phải mắc cỡ, tụi mình là người yêu, làm chuyện thân thiết là rất bình thường, sao phải thẹn thùng chứ, hửm?”
Nghe được Lạc Thần Dật có ý cười đùa, Tiêu Hàm càng thêm thẹn thùng. Dật nói không sai, nhưng cậu vẫn cảm thấy khi hôn môi mà bị người bắt gặt quả thật rất mắc cỡ.
Nhưng Tiêu Hàm vẫn gật đầu, “Ưm, em biết rồi, nhưng mà em vẫn thấy rất ngại.”
Lạc Thần Dật thân thiết vuốt vuốt cái mũi của Tiêu Hàm, “Anh biết Hàm Hàm của anh rất mắc cỡ, cơ mà một Hàm Hàm mắc cỡ quả thật rất động lòng người.”
Tiêu Hàm ngượng ngùng cười cười, “Được rồi, Dật, tụi mình đi mua nguyên liệu nấu ăn đi ~”
“Được, nghe theo Hàm Hàm, mình đi thôi~” Dứt lời, Lạc Thần Dật dắt Tiêu Hàm lên xe, trong lúc cúi người thắt dây an toàn cho Tiêu Hàm thì vô tình hôn phải, hai người nhìn nhau cười, rồi đi đến siêu thị gần nhất.
Tới siêu thị, Lạc Thần Dật đi đậu xe, hai người mười ngón tay nắm chặt đi vào siêu thị.
Hai người bước vào siêu thị liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hai người một bên anh tuấn tiêu sái một bên thanh tú dễ thương, quan trọng nhất còn đang nắm tay, chung quanh hai người là không khí ấm áp, khiến cho mọi người phải dời tầm mắt.
Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm biết có người nhìn bọn họ, xùn quanh cũng có vài người nhỏ giọng bàn tán. Nhưng điều này chả hề ảnh hưởng tâm tình hai người Lạc Thần Dật.
Bọn họ đều biết tâm ý đối phương, người khác dù có nghĩ thế nào thì vẫn là người khác, chẳng cần phải đặt vào trong lòng. Hơn nữa, bọn họ cần gì phải quan tâm đến ánh nhìn của những người xa lạ?
“Hàm Hàm, tụi mình qua bên rau quả trước đi.” Lạc Thần Dật cúi đầu nhẹ nhàng nói với Lạc Thần Dật.
Tiêu Hàm gật đầu, “Ưm, Dật, mình đi thôi.”
Hai người Lạc Thần Dật đến khu rau quả, Tiêu Hàm cẩn thận lựa rau dưa, Lạc Thần Dật dịu dàng nhìn Tiêu Hàm. Chờ Tiêu Hàm lựa rau dưa xong, hai người lại đi qua khu bán thịt.
“Dật, hôm nay em là canh cá cho ngài được không?” Tiêu Hàm đứng lựa trước khu cá, cậu chỉ vào một con cá bơi qua bơi lại hỏi Lạc Thần Dật.
Lạc Thần Dật tiếp nhận rau dưa từ tay Tiêu Hàm, “Được mà. Hàm Hàm làm gì anh cũng thích.”
Tiêu Hàm gật đầu, mỉm cười nhìn Lạc Thần Dật, cúi đầu lựa cá. Lạc Thần Dật nhìn Tiêu Hàm cẩn thận chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, trong mắt tràn đầy cừng chiều, Hàm Hàm của hắn thật thảo.
Sau khi chọn nguyên liệu nấu ăn, hai người lại dạo một vòng ở khu ăn vặt rồi lại mua thêm một đống đồ ăn. Thấy mua đã đủ hết rồi, cuối cùng ra quầy tính tiền.
Lạc Thần Dật nhìn phía trước không thiếu người xếp hàng, hắn nói với Tiêu Hàm, “Hàm Hàm, em qua khu kế bên siêu thị nghỉ ngơi trước đi. Còn nhiều người lắm, còn lâu mới đến lượt tụi mình.”
“Dật, ngài muốn chờ thay em? Ngài không ngại chờ một thời gian khá lâu ư?” Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật, nói ra nghi hoặc trong lòng.
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ của Tiêu Hàm, Lạc Thần Dật tỏ vẻ hắn cần phải chờ đợi gì lâu, hoặc là có thể nói hắn căn bản không cần xếp hàng, nếu muốn thì hắn chỉ cần nói một tiếng, tự nhiên sẽ có người đi làm.
Thực ra Lạc Thần Dật chưa bao giờ đi siêu thị, nếu có thì cũng là trung tâm thương mại, còn siêu thị bình dân như thế này Lạc Thần Dật chưa từng vào bao giờ.
“Anh không phải đợi lâu, cũng không cần xếp hàng. Đây chỉ là chuyện tốn vài phút đồng hồ mà thôi, Hàm Hàm ra ngoài chờ anh đi, ngoan ~”
Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật, được rồi, nếu Dật bảo cậu ra khu nghỉ chân chờ hắn, thì cậu đi vậy. “Dạ, em ở bên ngoài chờ Dật.”
Dứt lời, Tiêu Hàm vẫy tay với Lạc Thần Dật, từ từ ra khỏi siêu thị.