Cuối năm công việc càng thêm lu bù lên, Lục Sâm không nhớ rõ là mình đã bao nhiêu ngày không nói chuyện điện thoại với Quý Thức. Tuy rằng trước kia, bọn họ trò chuyện cũng không nhiều lắm, phần lớn là mấy đề tài không liên quan, nhưng dù sao cũng là có thể nghe được giọng, thậm chí có thể còn nhận ra được vài tia cảm xúc biến hóa.
Anh cảm thấy mình giống trinh thám rồi, muốn từ trong tầng tầng dấu vết lột ra được vẻ ngoài của Quý Thức, nhìn trộm nội tâm mà anh đang nhắm đến.
Thời gian bận rộn thì trôi qua vô cùng nhanh, thoắt cái đã đến ngày 30, Lục Sâm rời giường sớm sửa soạn rồi lái xe đến sân bay đón Quý Thức.
Mùa đông phương Bắc từ trước tới nay lạnh và khô ráo, gió Bắc hỗn loạn gào thét, hơi lạnh thấm tận trong xương cốt.
Chỉ muốn phong độ mà không cần ấm, Lục tổng vừa ra khỏi cửa liền hối hận. Hôm nay vì bảo trì hình tượng mà anh ăn mặc vô cùng đơn giản, lúc này mới phát giác mình như vậy có chút ngốc.
Đâu chỉ là một chút, quá thực là quá ngốc.
Trên mặt đường đọng lại không ít tuyết, Lục Sâm vừa chậm rì rì lái xe vừa tự chửi thầm, cuối cùng lại bất đắc dĩ cười cười.
Máy bay của Quý Thức đến rất đúng giờ, Lục Sâm chờ không bao lâu đã thấy cậu một mình kéo rương hành lý đi ra. Không vội không hoảng lắc lư về phía này.
Chờ Quý Thức rốt cuộc lắc lư tới, Lục Sâm lấy rương hành lý từ trong tay cậu, xách một mạch yowsi đặt vào cốp xe.
Quý Thức xoa xoa tay: “Lạnh quá a!”
“Em cũng biết là lạnh à, thấy anh còn không nhanh qua đây“.
“Được được được, em sai rồi“. Quý Thức dựa vào cửa xe nghiêng đầu nhìn về phía Lục Sâm. “Lần sau sẽ chạy, không được, chạy cũng quá chậm, lăn đi cho nhanh“.
Lục Sâm biết ngay là cậu không thể nào thành khẩn mà nhận sai như vậy được mà, buồn cười mở cửa xe: “Lên đi thiếu gia, còn muốn tôi thỉnh ngài sao?”
Quý Thức lúc này mới ngồi vào ghế phụ, cúi đầu cài đai an toàn.
Phần lớn người ta đều đã về nhà ăn tết, thành thị thường ngày chen chúc giờ lại vô cùng trống trải, trên đường hầu như không có bao nhiêu xe, đường xá trở nên thông suốt.
Lục Sâm hỏi: “Em quay phim thế nào rồi?”
“Một nửa“. Quý Thức lấy tay phủi phủi gì đó trên kính xe. “Em hiện tại là một chiến sĩ cách mạng vinh quang“.
Lục Sâm sửng sốt một chút mới hiểu là cậu đang nói về nhân vật trong phim.
“Lúc trước... Vì sao lại muốn làm diễn viên?”
“Cảm thấy rất thú vị“. Quý Thức suy nghĩ trong chốc lát rồi mới trả lời. “Em cũng học trường nghệ thuật, nhưng thật ra là vừa lúc“.
Lục Sâm gật gật đầu, lại lần nữa mở miệng: “.... Lúc mới vào nghề có thuận lợi không?”
Quý Thức lúc này mới quay đầu qua nhìn anh, không nhịn cười cười lên: “Anh là muốn hỏi em có chơi quy tắc ngầm không chứ gì? Trực tiếp hỏi là được, cần gì vòng vo như vậy?”
Lục Sâm dùng sức nắm chặt tay lái, giọng không tự giác khẩn trương lên: “Vậy thì, có không?”
“Anh thấy sao, Sâm ca?” Quý Thức dùng ánh mắt miêu tả sườn mặt của Lục Sâm, nhìn mặt trời phía đông phía bên kia chợt lóe qua, “Em sẽ cần mấy cái đó sao?”
Cũng đúng, một người như Quý Thức sao lại có thể cần đi lên theo kiểu này, Quý ảnh đế có bối cảnh có thân phận, nhưng thật ra vẫn luôn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.
Lục Sâm vì chính mình rối rắm mà cảm thấy buồn cười, liền nghe Quý Thức tiếp tục nói: “Em nói rồi, không phải ai cũng đều được em nhìn trúng“.
Trong lòng Lục Sâm đột nhiên nhảy dựng lên, anh cảm thấy mình hình như bắt được cái gì đó, đang muốn xác nhận thì thấy Quý Thức như không có việc gì mà quay đầu đi, tựa như mọi chuyện vừa rồi đều không phát sinh.
Sau khi đỗ xe xong, Lục Sâm kéo rương hành lý đến lối vào, Quý Thức đã đứng đó chờ anh.
“Đi thôi“.
Lục Sâm đi trước một bước, nghe Quý Thức ở sau lưng gọi: “Sâm ca!”
Anh vừa mới quay đầu lại đã thấy một thứ gì đó trắng trắng bay tới, đập vào người. Quý Thức đứng một bên vừa vê quả cầu tuyết vừa cười đến ngã trái ngã phải.
Lục Sâm nghiến răng nghiến lợi: “QUÝ – THỨC”
Vì thế hai người đàn ông 30 tuổi lại bắt đầu đại chiến cầu tuyết ngươi tới ta đi, hai người ai cũng không chịu ai, đến khi quần áo ướt đẫm mới tuyên bố ngưng chiến.
Lục Sâm cúi đầu nhìn áo khoác ướt đẫm của mình, lại thấy Quý Thức đối diện cũng không tốt hơn chút nào mới cảm thấy tâm lý cân bằng, ho nhẹ một tiếng dỗ dỗ nói: “Không náo loạn nữa, nhanh vào đi, để chốc nữa cảm lạnh“.
Quý Thức cảnh giác nhìn anh chằm chằm: “Anh không đánh lén chứ?”
Nói giỡn sao, anh nhìn như là người không chính đáng vậy sao?
“Không đánh lén, nhanh vào đi“.
Quý Thức lúc này mới cẩn thận mà đi lại gần.
Lục Sâm đứng ở cửa chờ cậu, nhìn cậu chắp tay sau lưng đi từng bước tới gần, đột nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp. Còn chưa kịp nghĩ tới đã thấy Quý Thức nhếch mép nhìn mình cười.
Ngay sau đó cổ chợt lạnh, Quý Thức đem một nắm tuyết nhét vào cổ áo.
# Hết chương 20