Mấy ngày sau Lục Sâm cũng không có thời gian nhàn rỗi, dẫn Quý Thức đi đến rất nhiều nơi bọn họ từng đến trước kia.
Sườn núi nhỏ, bánh xe quay trong công viên giải trí, một quán ăn nhỏ ở nơi hẻo lánh...
Anh cảm thấy mình như là đang mang một người mất trí nhớ đi tìm lại ký ức, muốn từ trong một đống vụn vặt ấy đào ra một chút dấu vết còn lại, đổi được dù chỉ một chút bộ dạng tình cũ khó quên.
Anh hy vọng Quý Thức có thể nói gì đó với mình, về những gì đã qua cũng được, về tương lai cũng được, chỉ cần là có liên quan đến hai người bọn họ là được.
Lục Sâm bức thiết cần một đáp án, một điều Quý Thức chủ động nói ra, chân thành tha thiết lại thành khẩn thẳng thắng.
Một ngày trước khi Quý Thức quay trở lại đoàn phim, anh đưa Quý Thức đến biệt thự cậu ở trước kia. Nơi bọn họ gặp nhau rồi trở nên thân thuộc, từ quen biết nhau đến những hồi ức mãnh liệt. ở nơi này, hầu như đều mang bộ dáng ban đầu.
Gần tám năm không quay về, Quý Thức rõ ràng đã sớm quên đường đi. Mãi đến khi Lục Sâm đậu xe lại, nhìn ngôi nhà trước mặt mới lộ ra môt biểu tình kinh ngạc: “Sao lại là nơi này?”
“Anh cũng lâu lắm không quay về, hai ngày trước đã gọi người đến quét dọn rồi“. Lục Sâm vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Em quên rồi chứ gì, đồ không có lương tâm“.
Quý Thức híp mắt cười rộ lên: “Không có không có“.
Trong nhà mấy năm không có ai ở, mọi thứ bày biện đều giống hệ như trước, không có thay đổi gì, rất dễ có thể gợi lên trí nhớ trong lòng. Lục Sâm quan sát biểu tình của Quý Thức, lại không biết xoay sở lại sao.
Người này là một diễn viên giỏi, rất dễ dàng có thể diễn ra bất kỳ cảm xúc gì màm cậu muốn.
“Thế nào, có phải vẫn giống như trước đây không?”
“Đúng không, em không nhớ rõ lắm“. Quý Thức đánh giá bốn phía “Chỉ là người không còn giống“.
Lục Sâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, không biết đây chỉ là một câu cảm thán đơn thuần như có như không hay còn ý nghĩa gì khác nữa. Nhưng Quý Thức lại như không có việc gì, không để ý lắm đến lời vừa mới nói“.
Phòng của Lục Sâm ở lầu hai, vừa mới đẩy cửa vào, Quý Thức liền nằm ẹp ra giường, lấy chăn quấn mình thành một khối, chôn nửa khuôn mặt ở gối đầu: “Em mệt quá, buồn ngủ“.
Lục Sâm lay lay mặt cậu nói: “Vừa mới đi một chút đã mệt?”
“Gần đây ngày nào anh cũng mang em ra bên ngoài chạy tới chạy lui. Mai phải về đoàn phim làm trâu làm ngựa, hôm nay nghỉ ngơi được không“.
Lục Sâm ngồi ở mép giường, đưa tay xoa xoa đầu cậu, trong lòng có chút ý vị không giải thích được. Bình tĩnh lại cũng cảm thấy mình đúng là có chút gấp, không nên lại chấp nhất nữa, giúp Quý Thức kéo chăn rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.
Quý Thức vẫn luôn nhắm mắt, sau khi anh rời đi lại mở mắt ra, đáy mắt thanh minh, không có một chút buồn ngủ, lẩm bẩm nói: “Anh rốt cuộc có ý gì đâu......”
Hôm sau, Lục Sâm đưa Quý Thức ra sân bay. Từ lúc bắt đầu ra cửa, anh luôn cảm thấy lo sợ bất an. Trong cốp xe tràn đầy hoa hồng, lãng mạng lại xa hoa. Đêm qua anh còn liên hệ đầu tư cho đoàn phim ≪ Phù Hoa Thầm Lặng ≫, nghĩ rằng về sau đã có thể danh chính ngôn thuận mà đến thăm.
Chỉ cần Quý Thức nói một câu, chỉ cần một câu của cậu thôi.
“Nghỉ ngơi sao rồi?”
“Hửm?” Quý Thức ngáp một cái: “Còn ổn“.
Lục Sâm nắm chặt tay lái: “Vậy..... về sau có tính toán gì không?”
“Tiếp tục đóng phim a, còn chưa đóng máy mà“.
“...... Không nghĩ đến việc tìm gười yêu à?”
“Nói yêu đương làm gì“. Quý Thức cười cười: “Lớn tuổi rồi, thương tâm thương gan“.
Lục Sâm trong lòng trầm xuống: “Em cảm thấy chúng ta như thế nào?”
“Sao?”
“Em vừa lòng không?”
“Vừa lòng“. Quý Thức nhìn anh. “Anh không hài lòng sao?”
Một cỗ phẫn nộ không thể nói được dâng lên, Lục Sâm cười nhạo một tiếng: “Vừa lòng, như thế nào lại không vừa lòng“.
Hai người đồng thời đều im lặng, mãi cho đến khi Quý Thức lên máy bay đều không nói thêm một câu nào.
Lục Sâm một mình lái xe về nhà, nhìn một cốp đầy hoa hồng cảm thấy vô cùng châm chọc. Anh mang tâm trạng khẩn trương từng cành từng cành nhét đầy, còn hiện giờ tim như tro tàn trống rỗng, tựa như không phải là tim của mình nữa, máu chảy đầm đìa.
Anh không rõ ràng lắm bóng gió một câu, lại đổi được một câu “Vừa lòng“. Lại không thể nhận được một lời danh chính ngôn thuận.
Thời tiết ấm hơn một chút, mùa đông đi qua, mùa xuân đã tới, mãi đến khi mùa xuân cũng lùi xa, cái tên Quý Thức kia vẫn chưa từng hiển thị lên.
Lục Sâm mỗi ngày đều làm cho mình thật bận rộn, bận rộn đến mức không thể phân tâm nghĩ đến chuyên gì khác. Đang lúc chết lặng đón mùa hè, đạo diễn của ≪ Phù hoa thầm lặng ≫ gọi điện mời anh đến tiệc đóng máy.
Lục Sâm đột nhiên trở nên rối rắm. Anh không thể nghi ngờ là muốn đi, nhưng lại không biết đi thì có ổn không, gặp lại nhau ngoại trừ xấu hổ còn có thể có cảm xúc gì khác sao?
Lăn qua lộn lại suy nghĩ ba ngày, Lục Sâm vẫn là đi. Anh tự nói với mình rằng đi một lần cuối cùng vậy.
Lúc Lục Sâm đến đã không tình là sớm, phần lớn mọi người đều đã vào tiệc. Lục Sâm ngồi ở vị trí của mình, nhìn qua Quý Thức ở khoảng cách rất xa bên kia.
Em ấy vẫn là dáng vẻ kia, đông tác mang theo một chút lười biếng, cùng người bên cạnh vừa nói vừa cười vô cùng khách sáo.
Có lẽ cảm giác được tầm mắt dây dưa, Quý Thức nhìn qua phía bên này, ngay lúc thấy Lục Sâm rõ ràng là ngẩn người. Tiếp theo lại mặt vô biểu tình mà cúi đầu ăn gì đó.
Lục Sâm cũng thu hồi tầm mắt.
Suốt cả bữa cơm thất thần, ứng phó người lại đây kính rượu càng thất thần. Anh đem toàn bộ lực chú ý đặt ở nơi xa xa kia, ngưng thần lắng nghe mấy diễn viên trẻ tuổi hi hi ha ha với nhau.
Không biết là ai nói sau khi tiệc đóng máy kết thúc thì cùng nhau ra quán bar, mấy người còn lại liền phụ họa theo. Nữ diễn viên đóng vai vợ của Quý Thức liền hỏi: “Quý ca, anh có đi không?”
Quý Thức thường không thích theo bọn họ ra ngoài chơi, vốn dĩ cũng không hy vọng gì, không ngờ lần này thế mà cậu lại đáp ứng.
Một đám người lại nháo lên, vô cùng náo nhiệt cho đến khi kết thúc.
Lục Sâm thấy bọn họ kề vai sát cánh đi ra ngoài, nhíu mày nhớ tới bộ dáng say rượu lần trước của Quý Thức, muốn tiến lên cản lại, nhưng đi hai bước rồi lại quay về.
Đoàn người bao cả quán bar, đề phòng có fan hoặc truyền thông theo vào, gọi một bàn rượu rồi bắt đầu trò chơi.
Trò chơi muôn thuở là Thật hay thách.
Vận khí của Quý Thức nay thật sự rất kém, ngay ván đầu đã thua.
Một người hỏi cậu: “Quý ca, chọn thật hay là thách?”
Quý Thức cười cười: “À, thật đi“.
Nữ diễn viên tò mò hỏi: “Quý ca, anh có từng yêu chưa?”
Mấy người còn lại đều nhao nhao lên. Quý Thức ra mắt đã nhiều năm nhưu vậy còn chưa từng có tai tiếng, một đối tượng hư hư thực thực cũng không có một người.
“Đã từng a“.
“Vậy hiện giờ anh có yêu ai không?”
Quý Thức xua xua tay: “Câu thứ hai rồi, không trả lời“.
Ván thứ hai, Quý Thức lại thua.
“Nha... vẫn là vấn đề vừa rồi”
Quý Thức bưng chén rượu, chớp chớp mắt: “Có”
Lúc này không khí ồn ào còn lợi hại hơn. Quý Thức không ngăn lại, nghe bọn họ mồm năm miệng mười mà đoán tới đoán lui, thấp thoáng dưới ảnh đèn biểu tình có chút chinh lăng.
Ván thứ ba vẫn là Quý Thức thua, chính cậu cũng không nhịn nổi bật cười, cảm thấy mình hôm nay thật đúng là xui xẻo.
Mấy diễn viên kia còn muốn thâm nhập khai thác thêm, Quý Thức đã ngăn lại trước: “Tôi chọn thách“.
“Aizzz? Không thể nào khui được người trong lòng của ảnh đế chúng ta a“. Diễn viên cười cười: “Vậy...... hôn người bên trái một cái!”
Nghe được lời này, Quý Thức còn chưa phản ứng gì, Đường Xuyên ngồi bên trái đã lộp bộp một cái. Xong rồi, Quý ca nếu mà hôn cậu thật, thế nào cũng bị Lục tổng xử đẹp cho xem.
“Đừng đừng đừng“. Đường Xuyên vội vàng nói: “Trừng phạt Quý Thức mà sao còn đem tôi ra....”
Quý Thức nhịn cười liếc cậu một cái, áp lực trên đầu Đường Xuyên liền tăng lên gấp ba lần.
“Quý ca, anh...”
“Không làm liên lụy cậu“. Quý Thức uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. “Tôi uống rượu gán nợ“.
Đường Xuyên lúc này mới yên lòng. Cảm thấy mình quả nhiên không cô phụ sự dạy bảo của Lục tổng.
Quý Thức tửu lượng không được tốt, uống một hơi ba ly liền có chút chịu không nổi, cảm giác hôn hôn trầm trầm, dựa vào lưng ghế lấy tay xoa xoa ấn đường.
“Quý ca?” Đường Xuyên lo lắng quay qua hỏi thăm: “Anh còn nổi không?”
“...... Còn chịu được“.
Còn có thể trả lời tức là ý thức còn tỉnh táo, Đường Xuyên yên lòng gia nhập vào một vòng chơi mới, đến khi lại nhớ tới Quý Thức đã phát hiện rượu trước mặt cậu đã cạn sạch.
Quý Thức không biết mình uống nhiều hay ít, chỉ là mạc danh phiền muộn, muốn mượn mấy ly rượu giải sầu. Chỉ là càng uống thì hình ảnh người nào đó trong đầu càng trở nên rõ ràng, thậm chí từ tĩnh còn biến thành trạng thái động.
“Anh tới làm gì... Tránh ra... Không phải không nghĩ tới em sao...”
Đường Xuyên nghe không rõ Quý Thức lầm bầm cái gì, quơ quơ tay trước mặt cậu hỏi: “Quý ca, anh say rồi à?”
“Ngô....” Quý Thức hất tay cậu ta ra “Không có a, cậu xem Lục Sâm vì sao lại muốn khiêu vũ vậy?”
“A?” Đường Xuyên sờ sờ đầu, cảm thấy như vậy chắc chắn là không được. Nếu làm không tốt thì một lát nữa Quý ca có thể tự mình tạo ra ầm ĩ cho xem, liền nhanh chóng lên tiếng: “Thời gian không còn sớm nữa, nếu không hôm nay dừng ở đây đi“.
Chờ mọi người đều tốp năm tốp ba rời đi, Đường Xuyên móc di động trong túi Quý Thức ra, cầm tay cậu mở khóa màn hình, nghĩ xem có nên gọi trợ lý của Quý Thức không.
Mở danh bạ lên lại thấy một cái tên đặc thù: “Lục”
Cuộc trò chuyện gần nhất đã là vài tháng trước.
Đây là.... Tình cảm có trắc trở?
Đường Xuyên nhìn Quý Thức, lại nhìn dãy số trong tay, rối rắm vò rối bù mái tóc được chải chuốt, trong lòng liền đưa ra quyết định.
Lục tổng a, tôi tạo một cơ hội cho anh, anh phải nắm cho tốt. Bằng không ngày mai Quý ca tỉnh lại thì kiếp diễn viên của tôi liền có khả năng chấm dứt a.
Đường Xuyên vừa tưởng tượng, vừa run rẩy ấn gọi vào dãy số.
Lục Sâm tắm rửa xong nằm trên giường, lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được. Quý Thức đi lâu như vậy, có uống say không?
Bất quá ở đó có nhiều người như vậy, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đang nghĩ ngợi, màn hình di động sáng lên, tiếng chuông cũng vang lên theo.
Lục Sâm thấy rõ trên màn hình hiển thị tên người gọi, tay run lên thiếu chút nữa ném văng cái điện thoại ra xa.
“Alo...”
Giọng nói bên kia lại không phải của Quý Thức.
“Lục tổng, tôi là Đường Xuyên. Quý ca uống say, anh mau tới nhặt xác đi“.
“A?”
Lần này di động thực sự bị ném văng đi luôn.
# Hết chương 23